Diêu Lương cảm thấy giữa anh và Trương Dịch Văn tồn tại một món nợ hồ đồ, tính không rõ, mà món nợ này còn phải trách Diêu Lương.
Nếu không phải tự dưng muốn xen vào chuyện không đâu của Trương Dịch Văn, những năm tháng sau này sẽ không dính líu gì nhau, cũng chẳng cần dây dưa không rõ thế này.
Sau khi tên du côn đi, Trương Dịch Văn vẫn đứng đó, hơi cúi đầu, đưa tay chạm nhẹ vào vết thương, nhịp thở không đều, hẳn là bị đau, Trương Dịch Văn thấp giọng chửi rủa vài câu, sau đó bỏ tay xuống, không dám chạm vào nữa.
Diêu Lương vốn định thừa dịp Trương Dịch Văn không chú ý mà đánh bài chuồn.
Không hiểu vì sao, Diêu Lương cầm chặt chai nước đá còn chưa mở nắp, cuối cùng cắn chặt môi, như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại, bước về hướng Trương Dịch Văn.
"Lấy đá chườm đi."
Bước chân Diêu Lương nhẹ nhàng, Trương Dịch Văn chỉ tập trung vào vết thương của mình, không chú ý có người tới gần, đến khi nghe tiếng nói mới ngẩng đầu, dấu vết xanh đỏ trên mặt hắn đập vào mắt Diêu Lương.
Dù khuôn mặt sưng lên, đôi mắt đào hoa kia vẫn sáng như vậy, làm tim Diêu Lương đập rộn ràng.
Đó là lần đầu tiên bọn họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
Có lẽ không ngờ tới còn có người khác, Trương Dịch Văn hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Diêu Lương, hắn khẽ cau mày, cố nghĩ xem người đến là ai.
"Cậu là ai?"
Nghe câu hỏi của Trương Dịch Văn, Diêu Lương đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng hơi đỏ, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-de-cho-an/1106843/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.