Tuyết còn chưa vươn lên vai, vậy mà ánh nắng đã mang anh đi mất.
Tuyết còn chưa chạm đến tay em, sao anh nỡ bỏ em đi mất.
…
Một bài hát đang vang vọng trong đầu của cô, hiện tại tình cảnh của bản thân rất giống nó.
Em vẫn chưa kịp nói yêu anh, ai đó đã mang anh đi mất.
Em vẫn đang hoài nhớ thương anh, nhưng anh lại tổn thương bỏ em đi mất.
...
Câu hỏi lập lại ba lần, lần này Minh Đạt quát rất lớn: "Lê Bội San!!!"
"Tôi? Sao vậy ạ!?" Cô ngơ ngác nhìn anh ta, bản thân đang đắm chìm trong đau buồn, vốn không nghe được ai hỏi gì.
"Mời anh trình bày rõ ràng sự việc, theo như nạn nhân nói. Anh là chồng của cô ta, vì thiếu tiền tiêu xài nên bắt cô ấy ẵm con ra để đem đi bán. Nếu như không làm theo, anh sẽ giết cả mẹ lẫn con, có đúng như vậy không?"
Minh Đạt khép lại đống giấy mình đã ghi, bản thân đọc xong cũng rất bất ngờ. Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, đến cả câu chuyện tưởng chừng như vô lý, nhưng lại xuất hiện tại nơi đây.
San bất động trước câu chuyện của đám người đó bịa ra, mép miệng cô vì quá sốc mà giật giật liên tục. Cái gì mà chồng? Cái gì mà bán? Bọn họ thèm tiền đến phát điên rồi sao? Cô mà nhận cái thứ này vô mình thì khả năng là bị điên rồi!
"Tôi không có!" Chẳng lẽ có sao? Cô là con gái mà, làm gì lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826346/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.