Thanh Vân nghe theo lời của Luân đưa San vào nhà, nhìn con gái khổ sở nước mắt cứ rơi không ngừng.
Chỉ biết lấy tay quẹt lẹ để thấy đường đi dìu cô vào nhà, đưa San vào phòng ngủ thì cũng là lúc cả người cô nóng hổi vì phát sốt.
Bà sờ vào trán liền giật mình đứng dậy luống cuống không biết phải làm sao: "Sốt rồi! Làm sao đây? Ngôi nhà này lạ quá, biết kiếm đồ ở đâu đây!?"
Thấy phòng tắm đang mở bà liền chạy vào tìm kiếm khăn, vì ngôi nhà quá hiện đại bà đã quá lâu không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Cho nên chỉ biết cầm khăn nhúng vào nước lạnh ở vòi nước chạy ra đắp lên trán San, nhìn cơ thể cô run lên vì đau đớn bà mới đau khổ tự trách chính mình.
"Con gái ngoan, mẹ phải làm sao đây? Chỉ là ký ức thôi mà, con hãy cố quên nó như lúc nhỏ đã từng làm không được sao?" Lúc nhỏ khi xảy ra sự việc, San đã tự quên đi ký ức lúc đó, bà cứ tưởng đó là một điềm tốt.
Ai lúc đó cũng suy nghĩ rằng, có lẽ con bé quá sốc vì bị XHTD, đối với một đứa trẻ thì việc đó quá sức tưởng tượng với nó.
Có thể sau hôn mê, nó đã tự chữa lành cho chính mình, bằng cách lãng quên đi và thay thế phần ký ức lạ lẫm vào đại não.
Nhưng cũng có một rủi ro to lớn, đó là nếu như sau trưởng thành gặp phải tác động nào đó có chứa phần ký ức đau khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826292/chuong-61.html