Hoa sen sau khi được cắm tỏa ra một mùi hương rất dịu nhẹ, khiến cho dây thần kinh vốn dĩ đang rất căng thẳng liền thoải mái thả lỏng ra.
Nó man mát như thể ta đang đứng ở giữa đồng sen, đón những đợt gió xuân ào ạt bay thẳng vào mặt mình.
Đó chính là cảm nhận của San ngay lúc này, cô sau khi ngửi được mùi hương dịu nhẹ tiềm thức liền đưa cô đến cánh đồng hoa sen.
Vạn bông hoa đang bay phấp phới đón nhận từng đợt gió mát, tấp nập đung đưa tạo nên khung cảnh hữu tình tuyệt đẹp.
Đây chính là nơi cô mơ ước được đến hằng ngày, chỉ cần vô lo, vô nghĩ hưởng thụ cuộc sống bình yên như vậy. Không phải rất tốt sao?
Giọng nói của bản thân lại lần nữa vang lên, ngày nào cũng vậy. Câu nói 'không phải rất tốt sao?' cứ liên tục vang vọng khắp nơi.
Tại sao cô lại lạc vào khoảng không như vậy? Những người thân thương, quen thuộc đã đi đâu mất rồi?
Tất cả thứ cô thấy những ngày qua, đều là những thứ cô mơ ước rất lâu nhưng chưa thực hiện được.
Vậy mà khoảng không này lại có đủ tất cả, khiến cho cô lưu luyến mãi không muốn thoát ra.
'Em có cô đơn không?'
Lại nữa rồi, tại sao lại hỏi cô như vậy? Ở đây khá lâu nhưng bản thân lại vô cùng hạnh phúc, những việc đã xảy ra cô không thể nhớ ra được.
Lúc mới đến khoảng không này, bản thân vẫn còn một số ký ức. Nhưng càng ở lâu, càng đắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-nam-chi-nhin-ve-mot-huong/2826291/chuong-62.html