Anh nhếch môi, cười tà mị. “Thế này thì sao.” Anh nói nhỏ, ngón tay đột ngột cắm vào thân thể Tâm Hân.
“A ──”
Tâm Hân thét chói tai, đau đớn sợ hãi tới cực điểm.
Đường Lạc thất thần, theo tiếng tai thét cô chói tai mà toàn thân cứng đờ.
“Em vẫn là xử nữ?” Anh giọng điệu nghiêm khắc chất vấn, đồng thời rút ngón tay ra.
Tâm Hân từ tình trạng mê loạn lấy lại tinh thần, bị khẩu khí nghiêm khắc của anh hù dọa. Cô không hiểu gì ngơ ngác nhìn anh, đột nhiên một cỗ cảm giác thẹn thùng mãnh liệt tràn ngập ý thức, cô di động hai tay kéo làn váy bị kéo cao xuống.
“Chưa có người đàn ông nào chạm qua em sao?” Đường Lạc tiếp tục chất vấn, đã muốn đứng lên đi sang phòng khách bên kia.(Anh phải tự biết chứ, hỏi lại làm gì)
Sớm nên biết cô gái nhỏ này phản ứng ngượng ngùng liền đại biểu cho việc không có nửa điểm kinh nghiệm, anh lại tùy ý mình bị ảnh hướng choáng váng, tham lam thân thể của cô ──
Bất quá, một người có thân thể là một nữ nhân nhưng tâm hồn là cô bé chơi cũng không sướng, anh quả thực bị ma quỷ ám mà!(Ặc ặc, ta bó tay với mức độ vô lại của anh rồi.)
Tâm Hân không có lắc đầu cũng không có gật đầu, cô ngây dại, không biết trả lời như thế nào.
“Shit!” Anh nhíu mày không kiên nhẫn nguyền rủa một tiếng, sau đó kéo lên khóa quần hai tay chống ở bên hông.”Hoàn hảo chưa đụng vào em, bằng không phiền phức lớn cho anh, cô gái!” Anh thấp giọng mắng.(Anh thật mâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-muoi-tinh-phu/99741/chuong-2-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.