Tiếng vang to ấy ngắt ngang tinh thần hóng hớt sục sôi của các cô gái, Lương Tuyết nhìn anh mình, nói rất không phúc hậu:
- Úi chu choa, đau quá!
Lương Túc xoa chỗ bị đau, cười gượng:
- Không sao không sao.
Lương Tuyết trưng vẻ mặt đau lòng sờ sờ tủ quầy, sau đó ánh mắt sắc lẻm lườm anh mình:
- Ai nói anh đâu.
Lương Túc ấm ức, giơ tay định đánh vào gáy cô em mất nết nhà mình nhưng lại không nỡ, sợ lực tay mình lớn sẽ đánh cho thí sinh sắp thi đại học, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không quý giá này thành kẻ ngu.
Anh nghiêng đầu, thấy Liễu Dung cắn ống hút vui vẻ không tim không phổi, lời muốn nói đến bên miệng lại không thốt ra được, kẹt cứng trong cổ họng, vừa trướng ra vừa khó chịu, nhưng đầu óc lại giống như bị nước lạnh dội lên, nguội đi chóng vánh.
Ánh mắt anh như tự có ý thức, vờ tự nhiên đảo một vòng trên Liễu Dung, lướt qua cả căn tiệm đầy ánh hoàng hôn dìu dịu rồi dừng lại trên tủ quầy. Anh tiện tay lật sổ sách, miệng dửng dưng nói:
- Được, nhóc trâu bò quá, không xem chuyện gì là to tát cả.
Câu nói này như một con dao nhỏ chặt đứt thần kinh thị giác của anh, chứ không thì sao những con số và chữ viết trên sổ sách trong tầm mắt đều chẳng thể lọt vào đầu anh đây?
Ôi, gió xuân đành hận đa tình, nỗi lòng người ấy si tình ai hay?
Anh trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/2364281/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.