Sau Nguyên Đán, quan hệ giữa Liễu Dung và Lương Tuyết dường như từ “người lạ quen sơ sơ” đã thăng cấp một cách kỳ lạ thành bạn bè “có tiếng nói chung”.
Lúc tan tiết, Liễu Dung có thể vì cô bạn cùng bàn của Lương Tuyết thường xuyên không ở đó mà tới ngồi tán gẫu với cô ấy một chút.
Hồ Điệp luôn rất bận, Vu Hiểu Lệ cũng luôn rất bận. Vu Hiểu Lệ bận làm rất nhiều bài luyện tập vào lúc nghỉ giải lao, trừ phi cô ấy chủ động nói chuyện với người khác, bằng không người khác tự ý quấy rầy sẽ chọc cô ấy nổi giận.
Lúc tan tiết luôn có một đám người đến tìm Hồ Điệp ra ngoài, quan hệ xã giao của cô ấy trải rộng khắp các lớp, các loại lời đồn khó nghe liên tục sau lưng, nhưng cô ấy đều không để ý.
Cô ấy chính là có năng lực này, lửa cháy tới mông cũng không biết chạy, trời sập xuống có thể làm chăn đắp____đâu quan tâm những lời lẽ sau lưng?
Ngay cả mẹ ruột, cô ấy còn chẳng quan tâm nữa là.
Có một ngày cô toán quá nóng tính, xé bài kiểm tra toán của Hồ Điệp ngay tại chỗ, vo lại vứt dưới chân cô ấy, vô cùng đau đớn:
- Hồ Điệp, một cô gái như em rốt cuộc muốn thế nào? Em cần mặt mũi chút được không?
Hồ Điệp nghiêng đầu, lè lưỡi, khóe môi mỉm cười, uốn éo đứng đó____Liễu Dung đoán đáp án của cô ấy là không được.
Vu Hiểu Lệ thoáng nhìn, cười lạnh:
- Đáng ghét nhất là loại con gái làm bộ làm tịch này, ăn gì mà đê tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/102127/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.