Sáng một ngày trước Nguyên Đán, nhà trường mở hội liên hoan văn nghệ mừng năm mới, trưa sau khi tan học thì mạnh ai nấy giải tán, buổi chiều bắt đầu nghỉ lễ.
Mọi người đều phấn khởi, kỳ thực nếu ngẫm kỹ thì kỳ nghỉ rởm này cũng không có gì đáng mong chờ, trời rét căm căm không thể đi chơi, lại sắp thi học kỳ, còn phải làm bài tập cả đống để trả nợ, đài truyền hình chiếu các show giải trí liên tục không ngừng, dừng chiếu các bộ phim dài tập, chưa kể kỳ nghỉ lại ngắn____nghỉ không có gì hay ho nhưng cảm giác hạnh phúc trong quá trình mong đợi nghỉ thì không cách nào diễn tả.
Toàn thân bỗng chốc thả lỏng, sau đó “Hôm nay có rượu nay say đã, Ngày mai sầu đến hẵng mai sầu.” (1)
(1) Trích “Tự khiển” (Giải sầu) của La Ẩn.
Thứ bảy chủ nhật không khiến người ta có cảm giác vui sướng đầy chờ mong như tối thứ sáu.
Liễu Dung cảm thấy hội liên hoan cũng rất thú vị, vì cô tham dự, lúc đến tiết mục lớp 7/3, cô và những người khác cùng đứng dậy, lặng lẽ bước ra sau cánh gà, có bạn học giúp cô để đàn, nói một câu đơn giản “biểu diễn tốt nhé” giúp cô tìm được cảm giác tồn tại bị mất từ trước đến nay.
Thế là cô vô cùng hăng hái.
Buổi trưa cô ôm hộp đàn ở cửa hàng sách nhỏ ngay cổng trường chờ cha tới đón, vừa hay tháng này cô luôn tập luyện nên chưa kịp mua “Comic Fans”, ông chủ cố ý giữ lại cho cô một quyển. Liễu Dung ngồi trên hộp đàn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-nam/102126/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.