Về đến nhà đã là buổi trưa.
Thời An đi phía trước, Cố Thiên Quân theo sau.
Thời An vừa mở cửa vừa nói: "Quân Quân, buổi chiều chúng ta làm gì đây, hiếm lắm mới được nghỉ một ngày, ngày mai đi làm lại không có thời gian."
Khựng lại vài giây, Cố Thiên Quân nhẹ giọng nói: "Ở nhà."
Vào nhà, Thời An nói một mình: "Miễn là có dì thì ở đâu cũng được."
"Thế à?"
"Đương nhiên rồi, con sẽ không nói dối..."
Nói được nửa chừng, giọng Thời An dịu xuống, thân thể cũng mềm nhũn.
Cố Thiên Quân đang ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô, cọ tới cọ lui, thi thoảng lại hôn, vừa nhẹ vừa chậm, nhất quyết muốn hành hạ vùng da đó đến khi ửng đỏ mới thôi.
Sóng không kêu, gió cũng không dám thổi.
Ngoài tiếng thở càng lúc càng nặng nề của Cố Thiên Quân, Thời An không nghe thấy gì khác.
Không ai cưỡng nổi.
Thời An quay người lại, dùng cả hai tay, một tay ôm eo Cố Thiên Quân, một tay đỡ mặt cô ấy, từ bị động chuyển sang chủ động, muốn hôn cô ấy, nhưng Cố Thiên Quân không để cô được như ý, tại thời điểm mấu chốt, sẽ luôn trốn mất.
Liên tục lùi lại, lùi đến khi không còn đường lui nữa.
Cố Thiên Quân tựa lên cửa, nắm tay nắm cửa, môi khẽ hé, nhìn Thời An, mỉm cười tùy tiện.
Tim Thời An đập loạn, chỉ biết nuốt ực.
Cố Thiên Quân nói: "Tiếp tục đi."
Thời An mù mờ, "À, ừ."
Cố Thiên Quân cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573363/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.