Thời An không ngủ nữa, cô không đành lòng nhắm mắt.
Tất cả mọi thứ đều vô thực không chân thật.
Đêm qua, vì tin tức này mà cô đau lòng đến không thở nổi, nếu không phải Cố Thiên Quân gửi tin nhắn thì bây giờ e là cô đã ở châu Phi rồi.
Mất rồi lại được, là câu từ trân quý nhất.
Ngày thứ 931 Cố Thiên Quân rời đi, Thời An mong mỏi cô ấy quay về. Gần một nghìn ngày, không ai biết cô vượt qua như thế nào, ánh trăng còn biết đêm tối đang chờ nó, nhưng Thời An, ngay cả việc liệu Cố Thiên Quân có đang chờ đợi cô hay không cũng không biết.
Từ khi Cố Thiên Quân đi, cô chỉ khóc 4 lần.
Lần đầu tiên, biết cô ấy ra đi.
Lần thứ hai, tại Kỷ Trấn.
Lần thứ ba, đêm qua.
Lần thứ tư, vừa mới đây.
Khóc lóc quá lãng phí sức lực, Thời An phải dành toàn bộ sức lực để tìm kiếm cô ấy.
Quãng đường này, Thời An đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, cô nuốt chửng tất cả vào trong lòng, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Ở thị trấn Hà Bình——
Ví tiền Thời An bị trộm, cô truy đuổi suốt 3 con phố mà vẫn không tìm lại được, sau đó, khi đang xuống bậc thang, vì đi quá nhanh mà ngã lăn mấy chục bậc, máu tươi chảy ra từ bên trong chiếc quần trắng, đau đớn vô cùng, nhưng Thời An cũng không kêu đau.
Khi ấy, những người tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viên địa phương, nhìn thấy y tá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573362/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.