Nước mưa đọng trên mi mắt Cố Thiên Quân, tầm nhìn trước mắt cô ấy mờ đi, chỉ thấy mưa, không nhìn thấy nước mắt của Thời An, "Ngày mai dì còn phải đi làm, đến chỗ con không tiện."
Thời An hi vọng mưa sẽ lớn hơn, vì nước mắt càng rơi càng nhiều, cô không muốn lúng túng, vội quay lưng đi, "Được, tạm biệt."
Không nỡ, cũng phải đi.
Đối với Thời An, tự tôn quá cao, cô không thể vứt bỏ được, cô chỉ có thể cố gắng hết sức không để tự tôn của mình vương vãi trên đất, ngay cả khi con tim như bị dao cứa, cũng phải bước về phía trước.
Thật ra khắp cõi lòng đang gào thét: Dì Cố, con không nỡ xa dì.
Có lẽ tiếng động này quá mãnh liệt, Cố Thiên Quân bước tới, kéo gáy áo Thời An, "Đi, theo dì."
Thời An hoàn toàn choáng váng, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, cô đi theo Cố Thiên Quân, đầu tiên là hốc mắt nóng bừng, rồi dần dần lan tỏa khắp mặt, nếu có gió thổi qua, hẳn sẽ bén lửa.
Thời An: "Đi đâu ạ?"
Cố Thiên Quân khẽ năng mi, liếc nhìn cô, mở chiếc ô ra, đặt vào tay cô, giọng nói vẫn tẻ nhạt, "Ở đây đợi dì một lát." Sau đó, cô ấy đội mưa đi về phía Trần Chí Vãn.
Thời An đứng ngây ngốc tại chỗ.
Cô ngắm nhìn dáng vẻ yểu điệu của Cố Thiên Quân, giống như một đóa hồng đang độ nở rộ, ngay cả mây đơn hạc nội [1] cũng không thể cưỡng lại loại cám dỗ này, huống chi là Thời An,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573343/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.