2 tiếng qua đi.
Thời An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chút hưng phấn đã hào mòn sạch sẽ từ lâu, thay vào đó là lo âu và sợ hãi, cô nghĩ: Chẳng lẽ dì Cố vẫn chưa dậy?
Nhưng đã là 10 giờ rồi.
Thời An đối mặt với hiện thực, cô không tiếp tục lừa dối chính mình nữa, mà gửi tin nhắn cho Trần Y Lạc——
【Lạc Lạc, dì Cố vẫn chưa kết bạn với mình, liệu có phải là mình hiểu lầm gì rồi không?】
【Cứ đợi xem.】
【Ừ, nhưng mình sợ dì ấy sẽ không đồng ý.】
【Không sao đâu, Tiểu Thời, tối nay mẹ mình sẽ gặp dì Cố và cô Tô, mình biết họ hẹn gặp ở đâu, lúc đó chúng ta đi gặp họ.】
Thời An đang muốn rút lui thì nhìn thấy ảnh đại diện đại dương xanh thẳm xuất hiện trên trang trò chuyện của mình, ngay lập tức, cô mỉm cười, cảm thấy giữa họ đã có mối liên kết nào đó.
Như thể.
Cô ấy gần trong tầm tay.
Tảng đá đè lên trái tim vỡ tan, Thời An được bao bọc trong sự nhẹ nhõm, niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc này không thể xoá nhòa, cũng không thể lãng quên. Cô đã quen với cảm giác này, từ khi Cố Thiên Quân ở bên cạnh cô, cô rất thường như vậy.
Nhưng hai năm qua.
Không phải hiếm hoi, mà là chưa bao giờ.
Mỗi ngày, giống như đang cai nghiện, hôm nay cai một chút, ngày mai cai thêm một chút, thời gian kéo dài, Thời An thật sự cảm thấy cô đã cai được, nhưng rồi một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573342/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.