Ngày hôm sau, Thời An ở trong nhà, nghe thấy tiếng gió thổi là cây xào xạc, nó ôm chặt lấy mình, nhưng trong lòng nó đau đớn thắt lại, mâu thuẫn tinh thần kéo dài khiến cả thể xác lẫn tinh thần nó kiệt quệ, thậm chí còn không buồn trở mình.
Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không có nơi nào để bộc bạch. Không biết đã nằm bao lâu, Thời An đã chán ngấy 'màn kịch nội tâm' vô dụng rồi, vẫn còn kiềm chế được cảm xúc nên không cần dùng thuốc, nó đã có thể phân biệt được, trầm cảm không phải tâm lý chán nản.
Nếu đã không uống thuốc thì nên ra ngoài cho khuây khỏa, nó không muốn bị bệnh nữa.
Vậy là, chế ngự trạng thái lười biếng, Thời An bò dậy khỏi giường, tắm nước nóng, tùy ý mặc một bộ quần áo rồi ra ngoài, nó nghĩ mình chỉ định đi ngắm sắc trời, nhưng thay vào đó, lại là đi tìm kiếm thứ gì đó.
Dựa theo trí nhớ, men theo con đường chạm khắc, Thời An đi tói nơi nó đã nói chuyện với Cố Thiên Quân hôm qua, không kiềm chế được mà xoa xoa cổ tay trần trụi, trong lòng thiếu đi thứ gì đó.
Nhìn khắp bãi cỏ, Thời An ngồi xổm xuống, đặt tay lên nền cỏ, mò mẫm cặn kẽ, không bỏ sót bất kỳ nơi nào, nó không chỉ đang tìm kiếm chiếc vòng tay, mà còn đang tìm 'thuốc' của nó.
Gió rất lớn, quất lên người giống như roi da, Thời An không đau, nhưng tìm đến khi chân tay tê dại mà vẫn không thấy, trái tim nó bắt đầu quặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573337/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.