Vầng thái dương treo trên bầu trời, Thời An nằm trên giường, ngắm lá rơi, tìm cây cầu độc mộc, ánh mắt nó vẫn ngây ngô như trước, nhưng lại thêm phần đục ngầu, vì khắp nơi trong lòng nó đều là cô ấy.
Ban ngày, trên trời có một vầng trăng trắng.
Mắt Thời An cay cay.
Đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, thân hình yếu ớt lắc lư, nó căn bản đứng không vững, có rất nhiều cảm xúc khó tả đang lay động trong cơ thể nó.
Thời An tự hỏi:
Thích là cái gì?
Gương mặt tái nhợt của nó không cười nổi, giữa môi và răng lan tỏa vị đắng, nó nói "Thích là sự thành toàn sau khi vấp ngã".
Thật ra từ lâu trước đây, nó đã chuẩn bị đầy đủ, mặc cho quá trình có đau đớn đến mấy, nó cũng sẽ loại bỏ từng tế bào "thích" ra khỏi cơ thể.
Hiện tại.
Nó đang làm rất tốt.
Nhưng Thời An còn không biết rằng, già néo đứt đây, những cảm xúc không thể vứt bỏ ấy cuối cùng sẽ cắn trả, sẽ khiến trái tim co giật, khiến nước mắt rơi, khiến từng tấc không khí đều bao bọc bởi sự u ám.
Khi Thời An vướng phải sự ' u ám' này, tầm mặt của nó dán chặt vào hư không bên ngoài cửa sổ, trong chớp mắt, đồng tử giãn nở, bóng dáng người phụ nữ ngập tràn trong mắt, trong tim nó.
Không thể trốn thoát.
Thời An không nhịn được mà sa lầy, nó không nỡ chớp mắt dù chỉ một cái, nhìn cô ấy, không ngừng nhìn cô ấy, không ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573336/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.