Thời An không quay lại lớp học mà đến văn phòng, sau khi xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm thì trực tiếp về ký túc xá.
Đi trên đường, Thời An không còn rơi nước mắt thương tâm, mặt mũi nó bơ phờ, trong tim càng hoang vắng, nó cảm thấy rất mệt mỏi, cả người yếu ớt, rất muốn lao thẳng vào màn mưa, nhưng nó cắn răng chịu đựng, bởi vì hiện tại, nó không có ai để dựa dẫm vào nữa, ngay cả khi ngã bệnh cũng không thể.
Dì Cố, mình có dì Cố mà.
Suy nghĩ này, chưa đến nửa giây, liền đã bị Thời An phủ định, "Mình không còn dì Cố nữa rồi, mình không còn ai cả."
Cơn mưa xối xả, Thời An bước đi chênh vênh, khi vào ký túc xá, ý thức dần dần rời rạc, nó nhìn thấy hàng ngàn ngọn đèn, có một ngọn đèn vì nó mà sáng, nó mỉm cười, nằm trên giường, ngủ thiếp đi.
10 giờ tối.
Cố Thiên Quân vừa mới về đến nhà, điện thoại reo lên, vừa nhìn thấy là chủ nhiệm của Thời An, tim cô ấy đập thình thịch, "Alô, cô Lý."
Giọng cô Lý sốt ruột, "Là phụ huynh của Thời An phải không, buổi tối Thời An bị mắc mưa, bạn cùng phòng của em nói em ấy đang sốt cao, cô tới đón em ấy đi."
Cố Thiên Quân rối ren: "Được, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, tâm trí cô ấy hỗn loạn, nhưng vẫn trấn tĩnh chính mình, hít thở sâu rồi gọi điện cho Cố Thiên Nhiên.
"Sao thế chị?"
"Em đang ở đâu?"
"Em ở nhà."
"An An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573332/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.