Cô ấy đứng dậy, cầm đôi dép hoạt hình lên, đến trước tủ giày, ném vào trong cùng.
Lực quá mạnh——
Một con vịt con bị xiêu vẹo, đè lên nửa phần mỏ của con vịt còn lại, trong mắt Cố Thiên Quân ngập tràn hiu quạnh, nhưng không hiểu vì sao, lại mềm lòng, cô ấy chậm rãi đưa tay, xếp lại dép, nhưng bị lồng ngực cô ấy đè nén bởi một bức tường dày, không đẩy ra được, không rời đi được.
Cố Thiên Quân ngồi xổm trên mặt đất, rất lâu. Sau đó, cô ấy thở dài nặng nề, cuối cùng, bị sóng biển lấn át.
Nghe nói rằng đám mây nơi chân trời, có thể đưa nỗi nhớ đi xa, mây ơi, có thể bay vào lòng tôi, mang theo tiếng lòng của tôi đến với con bé không, "Dì nhớ con, dì vô cùng nhớ con."
Cố Thiên Quân ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đầy sao, mây tới rồi, mây nhẹ bay qua cô ấy rồi lại đi mất, mây nói "Cô đang nói dối, tôi không chuyển lời cho cô đâu."
Cố Thiên Quân sờ mặt, không có nước mắt, cô ấy mỉm cười: "Tôi nói thật mà, tôi không nhớ con bé chút nào, tôi không dựa dẫm vào ai cả."
Sau đó, cô ấy kéo thân thể đau buồn bước tới căn phòng ấy, chiếc giường ấy, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai, sẽ được thấy trăm hoa rực rỡ.
Một lát sau, đám mây chọc thủng bầu trời.
Vì sao, nghe nói mây lén lút giúp con người truyền tin, nhưng không ngờ, nỗi nhớ nặng nề, mây không bay được nữa.
Trong mắt Cố Thiên Quân tối sầm, trong lòng cô ấy lại dựng lên bức thành dày, "Thời An, dì không nhớ con."
Thời An, Thời An đang gặp ác mộng.
Nó mắc kẹt trong sương mù dày đặc, lớp lớp mây đen bao trùm nó, nó không nhìn thấy bầu trời, cũng chẳng nhìn thấy Cố Thiên Quân.
Thời An liều mạng xua tan mây đen, nhưng theo sau là thanh âm "Thời An, dì không nhớ con", lạnh lẽo, không có hơi ấm, nó biết bên ngoài sương mù là Cố Thiên Quân, muốn nhìn rõ mặt cô ấy nên lao ra, thế nhưng, nó không còn tìm thấy sự dịu dàng trên gương mặt Cố Thiên Quân nữa.
Thời An nhếch nhác, rối bù, cố gắng dùng nước mắt tan chảy cô ấy, nhưng Cố Thiên Quân giống như một khối băng, ai chạm vào sẽ chết cóng, nhưng Thời An vẫn bất chấp tất cả nắm lấy tay cô ấy, chết cũng cam lòng.
Thời An: "Dì Cố, con."
Lời còn chưa dứt, nó bừng mở mắt, qua tấm rèm còn chưa đóng lại, trông thấy đêm đen tịch mịch.
Chậm chạp ngồi dậy, con tim Thời An siết chặt lại, "Thì ra, trong mơ, con vẫn không thể nói con nhớ dì."
Tại giây phút này, Thời An ngộ ra, nỗi nhớ đau thấu tâm can, chỉ khi vô tâm thì mới có thể tự cứu được mình.
Dì Cố, con rất ích kỷ, căn bệnh này sắp khỏi rồi, con không muốn lại mắc một căn bệnh khác, những ngày tháng tới đây đều phải chịu đựng, con sẽ kiên trì, con đường này, không thể quay đầu.
Bắt đầu từ hôm nay, con không nhớ dì nữa.
Ban ngày không còn xa, buổi sáng có thể nằm mơ giữa ban ngày, dì Cố, chúng ta thường xuyên gặp nhau trong mơ nhé.
*
Nửa năm sau.
Thời gian của Cố Thiên Quân chia làm hai, một nửa là cho công việc, nửa kia là cho người nhà, cho Tô Nhiên, cho Hạ Dạng, cho Trình Ngôn, chỉ không dành cho Thời An.
Dường như, từ khi sau khi Cố Thiên Quân chuyển đi, họ đã phủi sạch quan hệ, thời gian bên nhau những năm qua đã mất tăm mất dạng.
Không sao cả.
Cố Thiên Quân nói: "Tôi không quan tâm."
Ngày 26 tháng 9.
Sinh nhật của Cố Thiên Quân, Trình Ngôn nói muốn tổ chức sinh nhật cho cô ấy, buổi tối, Cố Thiên Quân đến địa điểm hẹn, nói là tổ chức sinh nhật nhưng thật ra là uống rượu.
Một giờ trôi qua.
Thấy Cố Thiên Quân chỉ uống rượu, Trình Ngôn hỏi, "Thiên Quân, có tâm sự à, sao lại uống nhiều rượu vậy?"
Cố Thiên Quân lắc đầu, "Tôi làm gì có tâm sự." Cô ấy đỡ trán, khi ngón tay thon dài men theo bờ môi đỏ mọng, bật cười, "Tôi chỉ cảm thấy, tình cảm giữa người với người thật mong manh."
Trình Ngôn: "Sao lại nói vậy?"
Dưới ánh đèn mờ ảo, Cố Thiên Quân ngước đôi mắt dịu dàng lên, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm, "Rõ ràng ở cùng một thành phố, nhưng tôi đã không gặp An An lâu lắm rồi, nghe dì Lý nói, con bé khá vui vẻ."
"Ôi." Trình Ngôn rót rượu vào ly của Cố Thiên Quân, càng nhìn Cố Thiên Quân, vành tai càng nóng bừng, "Mấy ngày nữa, hẳn là Thời An được nghỉ rồi, hai người gặp mặt đi."
Cố Thiên Quân: "Không muốn gặp mặt."
Trình Ngôn: "Hai người giận nhau đấy à, sao mà ngay cả chị cũng giống trẻ con thế?"
Trong lòng Cố Thiên Quân như bị thứ gì đó làm cho xúc động, giọng nói tựa như bị xé rách bởi gió, "Không giận, chỉ là đột nhiên như vậy thôi."
Trình Ngôn bất lực, "Tình cảm vẫn có thể nuôi dưỡng tiếp mà."
Sắc mặt Cố Thiên Quân sa sầm, "Không giống, mối quan hệ đã biến chất, tôi không cần."
Trình Ngôn: "Chị đang chấp nhặt đấy."
Giọng Cố Thiên Quân khàn khàn, "Ừ." Tự chấp nhặt với chính mình nên mới không muốn tỏ ra tử tế với "đứa trẻ hư" trước.
Cố Thiên Quân nhìn Trình Ngôn, đôi môi mỏng quyến rũ căng mọng, thanh âm đầy cuốn hút êm tai đến vô thực, "Cô dùng từ dễ thương để miêu tả một người phụ nữ 30 tuổi."
Người trước mắt đẹp quá.
Trình Ngôn có chút mất tự nhiên, "Tôi nói thật mà."
Bật cười, Cố Thiên Quân uống rượu một mình, giây tiếp theo, cô ấy hững hờ dùng đầu ngón tay lau vệt rượu trên khóe miệng, người đẹp tựa thần tiên, nơi nào cũng khiến người ta si mê.
Trái tim Trình Ngôn kích động, khi họ nhìn nhau, cô cũng không nhịn được nữa, "Thiên Quân, em thích chị."
Trong lúc hít thở, ý cười của Cố Thiên Quân biến mất, cô ấy bình tĩnh nói: "Cô nghiêm túc đấy à?"
Trình Ngôn gật đầu, "Phải." Cô cụp mắt, âm sắc trầm lắng, "Em đã yêu chị từ cái nhìn đầu tiên."
Cố Thiên Quân: "Trình Ngôn, cảm ơn cô rất nhiều vì đã thích tôi, nhưng sau này, tôi không có ý định yêu đương nữa, tôi muốn sống một mình."
Trình Ngôn khó hiểu, "Em có thể biết nguyên nhân không?"
Cố Thiên Quân mỉm cười cay đắng, lạnh lẽo bao trùm giọng nói, "Cái chết của người cũ là do tôi sơ suất gây ra, tôi có lỗi với chị ấy, tôi nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông bỏ được."
Trình Ngôn: "Chị vẫn còn yêu cô ấy?"
Giọng Cố Thiên Quân nhàn nhạt, không có cảm xúc, "Không yêu, chỉ là tôi từng nghĩ, nếu như trong lúc tôi đang yêu chị ấy, có thể yêu chị ấy nhiều hơn một chút, liệu có phải chị ấy sẽ không chết hay không?"
Biết rõ là vô vọng, nhưng Trình Ngôn vẫn muốn hiểu rõ hơn về Cố Thiên Quân, "Chị xem kìa, lại chấp nhặt rồi đấy."
Cố Thiên Quân hơi sững sờ, "Tôi vốn là người như vậy mà, nếu chị ấy không gặp tôi, bây giờ nhất định sẽ rất hạnh phúc, khi chúng tôi mới quen, chị ấy tươi sáng lạc quan, tựa như mặt trời vậy, nhưng sau khi yêu tôi, chị ấy trở nên nhạy cảm, đa nghi, hoàn toàn biến thành một người khác."
Trình Ngôn: "Nhưng không phải lỗi của chị."
"Lỗi của tôi, đương nhiên là lỗi của tôi." Cố Thiên Quân xoay ly rượu, "Tôi quá lý trí, tình yêu mà tôi dành cho người khác có hạn, chị ấy không có cảm giác an toàn, đó hoàn toàn là từ tôi mà ra."
Trình Ngôn nói trúng tim đen, "Thiên Quân, chị đã từng nghĩ rằng, đó là vì chị chưa đủ yêu cô ấy chưa?"
Cố Thiên Quân: "Chắc vậy"
Trình Ngôn: "Vậy vì sao chị không cho mình một cơ hội, yêu đương thêm một lần, xem bản thân rốt cuộc có thể trao đi bao nhiêu tình yêu."
Cố Thiên Quân không mảy may chần chừ, "Không cần."
Trình Ngôn đau lòng, "Tôi biết rồi, vừa rồi cứ coi như là tôi say đi, lời đó không tính."
Cố Thiên Quân: "Được, tôi không bận tâm đâu."
Lại khui một chai rượu, đột nhiên, một tia sáng quét qua mắt cô ấy, "Không đúng, Trình Ngôn, có phải trước đây cô và Thiên Nhiên lừa tôi không?"
Trình Ngôn giật mình, "Không, không."
Con ngươi Cố Thiên Quân nheo chặt, "Bày đặt xem mắt, chắc chắn lại là nó nghĩ ra ý xấu, ngày mai tôi tìm nó tính sổ."
Trình Ngôn ôm mặt, "Thôi xong rồi."
Cố Thiên Quân cười nhẹ, "Tôi không bán đứng cô đâu."
Trình Ngôn lúc này mới an tâm, lén lút nhìn qua, khi thấy dáng vẻ quyến rũ tựa nước của Cố Thiên Quân, cô nói: "Thiên Quân, nếu sau này cô có thể bằng lòng yêu ai đó, vậy thì người đó nhất định sẽ là người hạnh phúc nhât trên thế giới."
Cố Thiên Quân lắc đầu.
Trình Ngôn thất thần nói: "Cô sẽ không dễ yêu, vậy nên một khi cô đã yêu thì sẽ yêu hết mình."
Cố Thiên Quân: "Người này sẽ không xuất hiện đâu."
Trình Ngôn: "Hi vọng cô ấy sẽ xuất hiện."
Hi vọng người này sẽ là tôi, nếu như không phải tôi thì cũng mong đó sẽ là người khác, Cố Thiên Quân, tôi không muốn chị lẻ loi một mình đến già.
*
Lúc này, trong trường học.
Sau tiết tự học buổi tối thứ ba, chuông reo, Thời An liền nằm bò ra bàn, nó luôn nhớ rằng, hôm nay là ngày rất quan trọng, là sinh nhật thứ 30 của dì Cố.
Tâm trạng Thời An rất tệ, nó thở ra rồi lại hít vào, nó bắt đầu không thể hiểu nổi chính mình, giả vờ độc lập, giả vờ vui vẻ, nhưng mỗi lần cong miệng cười giả tạo đều vô cùng đau đớn.
Không có dì Cố, vui thế nào cho nổi?
Trời đổ mưa lất phất, thích hợp để gửi gắm những cảm xúc buồn bã, nhưng nỗi buồn của Thời An quá chồng chất, nó không gánh vác nổi nữa.
Mưa càng lúc càng lớn.
Con mứt Thời An đau nhức, rất muốn nghe giọng dì Cố, dù chỉ một chữ cũng được.
Càng nghĩ, càng đánh mất lý trí.
Cuối cùng, Thời An đứng dậy, đi đến chỗ Kiều Vũ, "Cho mình mượn dùng thẻ điện thoại một chút được không?"
Kiều Dữ nhìn Thời An, "Được." Sau khi đưa thẻ điện thoại, cậu ta lại nói: "Mình đi cùng cậu."
Thời An lắc đầu, "Mình đi một mình được rồi."
Kiều Dữ: "Vậy cậu cầm ô theo đi."
Thời An lại lắc đầu, nhận lấy thẻ điện thoại, chạy vút ra ngoài, biết rõ là không nên, nhưng nó chỉ muốn dung túng bản thân một lần.
Chạy dưới mưa, Thời An không phân biệt được trên mặt là nước mưa hay nước mắt, nó rất rõ ràng sự mất lý trí của mình từ đâu mà tới, "Dì Cố chỉ có một cái sinh nhật thứ 30 thôi, mình phải nói với dì ấy, chúc mừng sinh nhật."
Người có lòng, trời chẳng hay.
Điều không lường trước được luôn xảy ra vào thời khắc quyết định, khi Thời An đến bốt điện thoại, ba chữ lớn trên tấm bảng khiến nó chết lặng: Đang bảo trì.
Tại sao?
Không sốt ruột, không hoảng loạn, không khóc, không cười, Thời An chỉ có một suy nghĩ: Mày đúng là nực cười, tự mày chọn xa lánh, bây giờ lại sẵn sàng tốn công vô ích.
Nhưng lý trí chẳng sót lại được bao lâu, tiếp theo, sắc mặt Thời An trắng bệch như giấy, nó cố gọi hết cuộc này tới cuộc khác, đến khi cơn mưa lớn khiến nó ướt sũng, điến khi cả người nó lạnh lẽo.
Khi thẻ điện thoại được rút ra từ cuộc gọi cuối cùng, Thời An ngồi xổm trên mặt đất, khóc nức nở.
Lúc này, chuông báo vào học vang lên.
Thời An đứng dậy, ngây ngốc nhìn bầu trời, hốc mắt đỏ hoe, "Rốt cuộc làm thế nào mới là đúng?"
Không có câu trả lời.
Toàn thân Thời An run rẩy, khom người đi về phía giảng đường, "Giá như mình có mẹ, mẹ ơi, mẹ con thể nói cho con biết, con làm như vậy, có đúng không?"
Nhưng mình đâu có mẹ.
Chân dừng bước, Thời An cúi đầu, giọng nói run rẩy liên hồi, "Dì Cố, sinh nhật vui vẻ." 6 chữ, run rẩy thoát ra khỏi bờ môi, cuối cùng, vỡ thành vô số mảnh, tan biến trong màn mưa đêm.
Cố Thiên Quân, không nghe thấy.
Chúng ta, một người ưu sầu chan chứa, một người oán hận đầy lòng.
Trong quán bar, Cố Thiên Quân say xỉn, đôi đồng tử cô ấy phản chiếu vẻ thất vọng, vì, cô ấy không đợi được câu sinh nhật vui vẻ ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]