Tại bệnh viện.
Lục Thính Nghiêu kiểm tra xong, chỉ là vết thương ngoài da, sau khi vệ sinh và băng bó vết thương thì đã là 9 giờ tối.
Chi phí là do Cố Thiên Quân trả.
Lục Thính Nghiêu áy náy: "Làm phiền dì rồi ạ, thưa dì, con sẽ trả lại tiền cho dì."
Cố Thiên Quân che lại phần chi phí trên tờ đơn, "Không sao, không tốn nhiều, không cần trả, hơn nữa, con là bạn của An An, đây là chuyện dì nên làm."
Lục Thính Nghiêu xoa tay: "Cảm ơn dì ạ."
Thời An vẫn luôn không lên tiếng.
Chỉ vì Cố Thiên Quân luôn nói chuyện với Lục Thính Nghiêu, vô cớ, nó rất không vui.
Giận dỗi.
Không muốn để ý dì Cố nữa.
Sau khi đưa Lục Thính Nghiêu về nhà, một hồi tới lui, về đến nhà cũng đã hơn 11 giờ, trên đường, Thời An liên tục bĩu môi.
Sau khi vào nhà.
Cố Thiên Quân không nhịn nổi nữa, "An An, con giận dỗi gì thế?"
Một tiếng 'Hừ' nhẹ khẽ ẩn trong không khí.
Thời An quay lại, "Chẳng giận dỗi gì, con không có giận."
Nếu không giận,
Thì sao cái mặt nhỏ cứ lạnh lùng thế?
Buồn cười, Cố Thiên Quân đi tới trước mặt Thời An, giả bộ mất mát, "Ồ, dì còn nghĩ, nếu như con giận thì dì sẽ dỗ con đấy."
Vừa nghe vậy, Thời An lập tức đổi giọng: "Con giân rồi."
"Tại sao?" Cố Thiên Quân hỏi.
"Dì, dì nói chuyện với người khác, không đoái hoài đến con." Nói xong, Thời An nhẹ nhàng đẩy Cố Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573313/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.