Đông, Tây, Nam, Bắc, khắp nơi đều tĩnh mịch.
Sau sự trầm lặng chết người, có một giọng nói. Cố Thiên Quân trên mặt vô cảm, trầm giọng lẩm bẩm: "An An, dì sẽ không đi."
Bật đèn lên.
Cố Thiên Quân không có tinh khí thần,
Khiến người ta xé ruột.
Ban đầu, mắt Thời An ướt nhẹp.
Nhưng thể xác và linh hồn đã tách rời, không thể cứu vãn. Cuối cùng, ngoại trừ la hét, kêu gào, nó không biết làm gì khác.
Cố Thiên Quân không nói nên lời.
Vì Thời An đang nói: "Cút, cút đi cho tôi."
Nếu như có một tấm gương, có lẽ cũng không nỡ phản chiếu sự chán nản và thất vọng của Cố Thiên Quân, cô ấy đang nhìn Thời An, chỉ nhìn nó, chịu đựng hết thảy những lời nói cay độc.
Gương mặt hốc hác và xanh xao ấy,
Là liều thuốc xoa dịu Thời An đang đau đớn.
Lời nói của Cố Thiên Quân, dịu dàng nhất, ấm áp nhất: "Có giận thì cứ trút hết ra, nhưng, dì sẽ không đi."
Cố Thiên Quân đối với Thời An rất tốt,
Từ trước đến nay rõ ràng là vậy. Lúc này, là thu trong xuân, hạ, thu, đông.
Thời An cắn răng, tận lực không phát ra âm thanh, lòng bàn tay siết chặt của nó run rẩy không thôi, trong lòng có vạn tiếng nói: Tại sao mày lại đối xử với dì Cố như vậy, còn chẳng bằng súc sinh, tan thành mây khói cho rồi.
Không thể nói,
Thì xin lỗi dì bằng đôi mắt vậy.
Thời An đang tìm kiếm sự tha thứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573312/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.