Âm thanh phát ra từ trong phòng ngủ.
Nhưng vừa mới xem qua, rõ ràng là không có người.
Lòng rối như tơ vò, Cố Thiên Quân bước nhanh vào phòng ngủ, không có ai, giọng cô ấy run rẩy gọi: "An An." Lại tiến thêm vài bước vào trong, sống mũi chua xót, cô ấy thấy Thời An, ngồi trên nền đất bên cạnh giường trong.
Trên người, trên mặt,
Đều là bùn đất, nhìn kỹ, còn có vài vết máu.
Vì quá lo lắng, Cố Thiên Quân thở gấp, đi tới ôm lấy Thời An: "An An, con làm dì sợ muốn chết."
Thời An khẽ đẩy cô ấy ra: "Dì Cố, đừng ôm, con bẩn."
Cố Thiên Quân không buông tay, dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, cô ấy hỏi: "Nói cho dì biết đã có chuyện gì xảy ra được không?"
Thời An biểu cảm đờ đẫn, né tránh ánh mắt của Cố Thiên Quân nói: "Không cẩn thận nên bị ngã ạ."
Không hề nhìn cô ấy.
Thật lâu sau, Cố Thiên Quân nắm chặt tay Thời An, bảo nó: "Trong lòng có chuyện thì tuyệt đối đừng giấu dì, được chứ?"
Không thể thốt ra 'Được'.
Trong tim Thời An chi chít những nếp nhăn nhức nhối, đôi mắt nó mờ mịt, không cách nào mở miệng, nó biết Cố Thiên Quân mang ánh sáng và tình yêu, đến cho nó, nhưng nó chỉ muốn lùi lại, trở về hoang mạc bát ngát.
Nó không được liên lụy Cố Thiên Quân.
Vậy là, Thời An cúi đầu, luyện đi luyện lại biểu cảm, vào lúc ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ với Cố Thiên Quân: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-mua-xuan/3573299/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.