Sau vài ngày tịnh dưỡng, thần sắc của Từ Hạ Nhiên cũng trở nên tươi tắn. Cộng thêm nhờ có Dương Khải Thiên mỗi ngày đều đến bầu bạn, cậu cũng vơi đi một phần nào u uất trong lòng.
- Khải Thiên, cậu mang giấy bút đến cho tôi được không?
- Vâng, chờ em một chút.
Một lát sau, Dương Khải Thiên cũng mang một xấp giấy trắng, cùng với vài cây bút chì đặt xuống bàn cho Từ Hạ Nhiên. Cậu cầm bút lên và bắt đầu vẽ, vẽ hình ảnh một cô gái, mái tóc phủ kính cả hai vai đang mỉm cười hiền dịu.
- Anh vẽ đẹp quá? Cô gái này là ai vậy?
- Đây là Tuyết Hoa, người bạn thân đã mất của tôi...
Sau khi vẽ xong bức ảnh Diệp Tuyết Hoa, Từ Hạ Nhiên tiếp tục vẽ, lần này là vẽ dì Châu. Chăm chú nhìn theo bàn tay cầm bút của cậu, Dương Khải Thiên chợt thấy một giọt nước mắt rơi xuống, là nước mắt của Hạ Nhiên.
- Hạ Nhiên...anh...
- Những người tôi đang vẽ...họ đều đã chết...
Gạt đi dòng nước mắt, Từ Hạ Nhiên vẫn tiếp tục vẽ. Cho đến khi vẽ xong bức ảnh Tôn Hạo Phong, trời cũng đã nhá nhem tối. Cậu xếp những mảnh giấy lại thật gọn gàng, rồi đặt cẩn thận chúng vào trong tủ. Bác Dương có nói với cậu, ngày mai là ngày Cố Mộc Hoàn kết hôn.
Cố Mộc Hoàn và Tiêu Mỹ Dao đứng cạnh nhau thật xứng đôi. Đám cưới của hai người được mọi người ca tụng, chúc phúc trăm năm. Cô dâu trong chiếc váy cưới trắng, trên tay cầm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554474/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.