Từ Hạ Nhiên mở mắt tỉnh dậy, cậu sờ tay lên trán, thì ra bản thân vẫn còn sống, cậu ngỡ là mình đã chết rồi. Cậu được mặc một bộ quần áo khác, bên cạnh là Dương Khải Thiên đang ngồi ngủ bên ghế. Có lẽ cậu ấy đã chăm sóc cậu suốt đêm, mệt quá nên ngủ quên mất.
Thân dưới vẫn còn đau nhức, có vài vệt máu và tinh dịch loang lổ dưới nền nhà. Cậu nức nở nghẹn ngào trước thân thể đã tàn như cánh hoa sau cơn bão.
Cậu từng nghĩ đến lúc sẽ được gần gũi anh, được anh ấu yếm trong vòng tay ấm áp. Nhưng nào ngờ, một chút nhẹ nhàng, một chút nương tay cũng không có, giống như bao nhiêu giận dữ anh đều trút lên thân thể cậu.
- Hạ Nhiên, anh tỉnh dậy rồi.
Dương Khải Thiên chạy đến bên Từ Hạ Nhiên, vẻ mặt cậu lo lắng hỏi han.
- Cậu đã nghe những lời Mộc Hoàn nói?
- Em có nghe, nhưng em không tin. Hạ Nhiên không phải là con người như Cố Mộc Hoàn đã nói.
Từ Hạ Nhiên hỏi:
- Thật sao? Cậu thật sự tin tôi?
- Hạ Nhiên là người tốt, em không nhìn lầm người.
Từ Hạ Nhiên nhào đến ôm chặt Dương Khải Thiên, chỉ có nhóc là người tin tưởng cậu.
- Nếu cả thể giới có quay lưng với anh, vẫn còn có em đây, em sẽ bảo vệ anh...
...
Từ Hạ Nhiên bị thuộc hạ của Cố Mộc Hoàn lôi kéo ra khỏi căn nhà, họ nói là anh muốn cậu làm người giúp việc tại Cố gia. Dương Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-lam-lan-ngo-dong-thay-la/2554473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.