Mộ Dung Trạm cụp mắt, ánh mắt chỉ đảo quanh cái tay của Hoàng Nhất Phó vừa được Cố Mi kéo lấy.
Ý niệm duy nhất của hắn là, chặt cái tay này.
Mà Cố Mi bên cạnh hắn còn đang rất nghiêm túc hỏi: "Thần y đại nhân à, ca của ta mất trí nhớ. Ông có cách nào chữa trị không?"
Bởi vì qua chuyện hồng tuyến cổ, Cố Mi thấy, Hoàng Nhất Phó trước mặt này đúng là thần y rồi. Tuy rằng dáng vẻ của ông ta, không giống lắm...
Hoàng Nhất Phó vừa nghe vậy, theo bản năng muốn kéo mí mắt của Mộ Dung Trạm xem thử. Nhưng hắn lập tức liền tránh cái tay khô gầy như gừng của ông ta, hơn nữa còn hơi nhíu máy.
Bỏ đi, tốt nhất chém cả hai tay.
Hoàng Nhất Phó vừa thấy hắn tránh tay mình, ông ta hơi mất hứng hừ hai tiếng. Nhưng vừa được câu thần y đại nhân của Cố Mi mở cờ trong bụng, vì vậy ông ta đảo mắt nhìn trời, khinh khỉnh nói: "Nhất định lúc các người rơi xuống hắn bị đập đầu. Đầu óc dĩ nhiên choáng váng, cô chắc cũng choáng váng chứ gì."
Cố Mi gật đầu mạnh. Nàng vốn hỏi vấn đề mất trí nhớ của hắn, mà có phải hỏi hắn có bị ngố hay không đâu. Hơn nữa hắn ngốc thế nào được? Dù có mất trí nhớ đến trăm lần, hắn cũng không ngốc.
Mà lúc này, thanh âm trầm thấp của hắn đã phát ra, bình thản nói một chuyện: "Nghe nói trong giang hồ có một Hoàng Nhất Phó, chẳng những có thể kê đơn cứu người, cũng có thể hạ thuốc gϊếŧ người."
Nét mặt già nua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528037/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.