Cố Mi rất vui vẻ tìm củi trong rừng.
Bởi vì sáng sớm nàng tỉnh lại, liền vui mừng phát hiện Mộ Dung Trạm đã hết sốt, hơn nữa hắn cầm chặt tay nàng để ngủ.
Không dám đánh thức hắn, nàng liền nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ muốn tìm chút củi về, sau đó tiện xem có thứ gì ăn được không.
Từ khi xuống đáy vực này, nàng và hắn chưa ăn gì tử tế cả. Nếu không phải bình thường nàng ham ăn, khi đó nhét hai cái bánh nướng trong người, chắc hôm qua họ chết đói rồi.
Bây giờ nàng có thể không ăn gì cả, nhưng Mộ Dung Trạm không thể không ăn.
Nhưng tìm cả vòng trong rừng, cũng chẳng thấy gì có thể ăn được.
Mùa đông chim di cư, thú ngủ đông, ngay cả nước suối cũng trong vắt không có cá.
Mấu chốt là, cho dù có, nàng cũng bắt không nổi.
Dùng đá bắt thỏ? Dùng gậy đâm cá? Cố Mi luống cuống. Bởi nàng nhận thấy, tuy trên người có bảy phần mười nội lực của Triệu Vô Cực, cũng theo Triệu Vô Cực học khinh công trong truyền thuyết mấy tháng, nhưng sau đó nàng quên sạch rồi. Nàng giờ không khác gì phế vật.
Không thể nào bắt thú. Nàng chỉ có thể suy nghĩ tới thứ không động đạy được.
Ví dụ, nấm chẳng hạn.
Kiếp trước nàng từng ăn nấm kim châm nấm bào ngư, cũng biết nó trông như thế nào, nhưng trước mắt làm gì có nấm đấy?
Nàng hơi xoắn rồi đấy. Mặc dù nói nấm đẹp quá không ăn được, nấm đó nhất định có độc nàng đều biết, nhưng vấn đề là, tuy rằng cây nấm trước mặt màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/528036/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.