Cố Mi ngồi trên ghế đá trong sân, tay nâng cằm, đang nghiêm túc suy nghĩ một việc, một việc rất cấp bách. Nói trắng ra là nàng đang suy nghĩ chuyện làm thế nào mới có thể tránh thai. XXOO với Mộ Dung Trạm còn chưa tính, chuyện này nàng cũng không có lựa chọn nào khác, nếu như không cẩn thận là một cái bánh bao lòi ra... Vẫn là tha cho nàng đi. Thứ nhất nàng cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, thứ hai nếu như có con với Mộ Dung Trạm, vậy đời này của mẹ con nàng khỏi cần hi vọng rời khỏi nơi này của hắn nữa. Nàng không hi vọng niên đại này có đồ dùng tránh thai, cũng không hy vọng sau khi xảy ra chuyện có thể nhanh chóng ngăn chặn, nhưng tốt xấu ra ngoài phối mấy thang thuốc dự phòng chẳng hạn, vẫn phải có chứ? Trên truyền hình chẳng phải luôn có những thứ này sao? Thậm chí là các loại hồng hoa hay xạ hương gì đó có thể khiến cho ngươi cả đời này không thể mang thai. Nhưng mà cái này có chút độc ác. Nàng vẫn nên quên đi, chớ nghĩ đến những thứ đồ chơi làm một mẻ, khỏe cả đời này. Nhưng vấn đề mấu chốt là nàng phải ra khỏi cái nhà này mới được. Đừng nói là Mộ Dung Trạm, đoán chừng A Thanh như u hồn không biết lúc nào sẽ xuất hiện kia nàng cũng đánh không lại. Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng quyết định, hay là đi tìm Mộ Dung Trạm nói rõ ràng với hắn. Mặc dù không xác định được hắn nghe xong sẽ phản ứng như thế nào, nàng sẽ bị hắn chỉnh ra sao, nhưng tóm lại là sinh ra một tiểu bao tử sẽ khiến cho nàng chân tay luống cuống, đời này không được tự do rồi. Nhưng mà nói đi nói lại thì tên biếи ŧɦái kia cũng sẽ không thực sự làm gì nàng chứ? Cho dù không đến mức gϊếŧ chết nàng sau đó hủy thi diệt tích, nhưng nếu như cho nàng chút thương tích hoặc là thẳng thừng đút cho nàng chút độc dược gì đó chẳng hạn, nàng cũng không có cách nào phản kháng. Nàng không ngừng do dự, suy cho cùng vẫn là sợ chết. Chết lại là chuyện cực kỳ dễ, mấy giây đồng hồ là có thể. Nhưng sống, đó mới là việc rất khó. Nơi phồn hoa này, nàng còn chưa nhìn đủ. Cho dù lâm vào tình cảnh bây giờ, nàng cũng muốn sống cho tốt. Cho dù lại đau khổ nữa, cũng chỉ có sống mới có thể cảm nhận được những đau đớn và thống khổ này. Nhưng mới vừa ngủ gà ngủ gật ông trời đã tặng nàng một cái gối, nàng còn chưa xoay người đã thấy trước mặt có bóng người chiếu lên mặt đất. Trong lòng nàng âm thầm giơ ngón giữa với cái bóng kia, ngươi bước đi không thể lớn tiếng một chút sao? Ỷ vào từng học khinh công thì ngon à. Trên bàn tay thon dài trắng nõn của Mộ Dung Trạm bưng một chén thuốc đen thùi lùi. Cố Mi ngẩng đầu nhìn hắn, mặc dù khuôn mặt nàng cực kỳ thanh nhã, không chút thay đổi nhưng trong lòng đã sợ run cả người. Không phải chuyện hắn đút thuốc độc cho nàng nàng mới vừa nghĩ đến sẽ trở thành sự thật chứ? Nàng nhìn nước thuốc nâu đen trong bát sứ trắng trước mặt, run rẩy hỏi một câu: "Đây là, đây là cái gì?" Mộ Dung Trạm đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn chặn tất cả ánh sáng trước mặt nàng, vô hình khiến cho nàng cảm thấy hoảng sợ hơn. "Thuốc." Hắn tiếc lời như vàng, rõ ràng là không muốn nhiều lời một chữ. Cố Mi sợ đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi mình. Ta biết trong chén này là thuốc không sai, nhưng cái ta quan tâm hơn là thuốc này là thuốc gì? Cô nương ta không bệnh không đâu, ngươi vô duyên vô cớ mang cho ta một chén thuốc lại không giải thích, ta có thể không hiểu nhầm sao? "Thuộc độc?" Nàng ngước mắt nhìn hắn, thận trọng hỏi một câu, nhưng trong lòng thực ra vô cùng căng thẳng. Nàng chỉ sợ hắn gật đầu, hoặc là nói "phải". Lông mày Mộ Dung Trạm hơi nhíu lại, dùng ánh mắt như nhìn đứa tâm thần nhìn nàng một cái. Tại sao hắn lại mang bát thuốc độc đến cho nàng? "Thuốc tránh thai." Giọng nói bình thường không gợn sóng. Nghe thấy ba chữ này, đầu tiên là Cố Mi yên tâm, tốt lắm tốt lắm, mạng nhỏ lại được bảo vệ nữa rồi. Nhưng sau đó, không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác kỳ quái chậm rãi ngập tràn. Chua chua, chát chát, giống như là quả mơ vẫn chưa chín, tại sao lại khó chịu như vậy? Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Trạm. Khuất trong bóng tối, dung nhan hắn vẫn đẹp đẽ như trước, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng vẫn như cũ, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng y có suy nghĩ gì. Cố Mi nhận lấy chén thuốc kia. Khi ngửa đầu uống thuốc trong lòng nàng cười khổ. Thật là đáng khinh, rõ ràng lúc trước nàng còn đang suy nghĩ làm thế nào ra ngoài để mua thuốc tránh thai, nhưng bây giờ không cần nàng phí sức, có người đã chuẩn bị xong thuốc tránh thai mang tới trước mặt nàng như thế, ngược lại trong lòng nàng lại đắng chát như vậy. Thực sự là con mẹ nó làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Nàng âm thầm khinh bỉ mình một phen. Nhưng khi đặt chén thuốc xuống, nàng vẫn cảm thấy mũi cay cay, cực kỳ muốn khóc. Mộ Dung Trạm quan sát nàng, thấy nét mặt nàng ban đầu vốn khϊếp sợ bỗng nhiên chuyển thành bình tĩnh là biết nàng mất hứng. Thực ra hắn không muốn có con. Ghét trẻ con phiền là một chuyện, chủ yếu nhất là nếu như có con, trong mắt Cố Mi sẽ không thể chỉ có một mình hắn, ắt sẽ chia một phần cho con. Trong mắt trong lòng Cố Mi chỉ có thể có một người là Mộ Dung Trạm hắn thôi, cho dù là con hắn, cũng không được phân tán một chút chú ý của nàng. Nhưng mà lý do này, hắn không nói với Cố Mi. Nếu như nói ra, vậy cũng đồng nghĩ là thừa nhận với nàng hắn có du͙ƈ vọиɠ biếи ŧɦái muốn khống chế và chiếm nàng làm của riêng. Thế gian ngàn người vạn người, nhưng trong mắt muội chỉ có thể có một người là ta. Nếu như có người khác, hắn không chắc chắn hắn sẽ làm thế nào. Gϊếŧ hết tất cả người trong thiên hạ? Hay là gϊếŧ Cố Mi trước, sau đó sẽ tự sát? Hắn vọng tưởng dùng vẻ mặt vô cảm và bình tĩnh để che giấu nội tâm biếи ŧɦái của mình. Cố Mi cũng không có tâm tư đi suy nghĩ những điều này trong lòng hắn, bởi vì chén thuốc tránh thai vừa rồi khiến trong lòng nàng rất khó chịu. Cho nên mặt nàng còn vô cảm hơn so với Mộ Dung Trạm bây giờ, nàng đứng dậy muốn đi qua hắn, sau đó vào trong phòng ngủ một giấc. Chỉ có ngủ, cảm giác đắng chát kỳ quái này mới có thể biến mất. Tốt nhất là khi tỉnh lại, nàng đang ngủ trên giường trong nhà mình, tất cả chuyện xuyên không này cũng chỉ là một giấc mộng. Thế nhưng Mộ Dung Trạm lại giữ nàng lại. Nàng quay đầu nhìn tưởng là hắn có lời gì muốn nói, cho nên đứng đó chờ, chờ hắn rốt cuộc muốn nói gì. Nhưng Mộ Dung Trạm chỉ nhìn nàng, bình tĩnh nhìn nàng mà không nói gì. Hắn không biết nên nói thế nào với nàng. Chẳng lẽ nói với nàng, trong lòng Cố Mi muội chỉ có thể có ta, cho nên ta thà rằng cả đời này muội cũng không sinh con. Bởi vì ta sợ khi có con, muội sẽ không chỉ quan tâm một người là ta. Thật ra Mộ Dung Trạm là một người tâm lý không hoàn thiện, nói một cách chính xác hơn là có một chút yếu tố thần kinh. Chỉ là bình thường hắn đều dùng vẻ mặt vô cảm để che giấu mà thôi. Cố Mi kinh ngạc nhìn hắn. Đại ca ngươi nói xem ngươi lôi kéo ta như thế lại không nói lời nào là sao? Chơi giải đố à? Nhưng mà ta không đoán ra trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ gì đâu. Cho nên nàng giãy ra, không nhịn được nói: "Huynh kéo muội làm gì?" Tay Mộ Dung Trạm nắm cổ tay nàng rất chặt, nàng giãy ra không được. Nàng bắt đầu phát cáu. Nếu không phải người đứng trước mắt này quá cao thâm khó lường, nàng vốn dĩ không nắm bắt được hắn, đoán chừng nàng đã sớm đạp cho hắn một cước rồi. "Chẳng phải muội vẫn luôn muốn ra ngoài đi dạo một chút sao? Hôm nay ta dẫn muội ra ngoài." Nghẹn cứng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng nói ra những lời này. Không biết nên giải thích với nàng thế nào về chuyện thuốc tránh thai kia, lại không biết dỗ dành nàng, hắn nghĩ tới mấy ngày nay Cố Mi vẫn ám chỉ bên tai mình chuyện muốn ra ngoài, cho nên quyết định hôm nay dẫn nàng ra ngoài chơi, coi như là dỗ nàng. Cố Mi không tin nhìn hắn, quả thực không dám tin lời hắn nói là sự thật. Ở trong tiểu viện này đợi hơn một tháng, ngày nào cũng chỉ thấy vẻ mặt vô cảm của Mộ Dung Trạm. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng có thể thấy bóng dáng u hồn của A Thanh, chủ yếu tập trung ở gần cửa chính viện tử của nàng hoặc là tường bao, A Thanh lúc nào cũng đứng dậy không tiếng động, khuôn mặt cứng nhắc như người máy, giọng điệu vô cùng nhàm chán nói: "Tiểu thư, mời quay về." Cố Mi thấy nàng sắp mốc lên rồi. Nàng nghĩ nếu như cả đời chỉ có thể đợi ở tiểu viện này nữa, nàng chắc chắn sẽ điên. Mộ Dung Trạm ngoại trừ nói mấy lời vô sỉ trên giường khiến cho mặt nàng đỏ tới mang tai, lúc bình thường căn bản không nói lời yêu đương gì. A Thanh thì khỏi phải nói, số lần xuất hiện vốn đã ít, còn nói thì từ trước đến giờ, ngoài năm chữ "tiểu thư, mời quay về" thì Cố Mi không nghe thấy những từ khác trong miệng A Thanh. Cho nên phần lớn thời gian Cố Mi sẽ ở trong phòng đọc tiểu thuyết, hoặc là nhàm chán ở trong tiểu viện xem con kiến dọn nhà. Nàng cảm thấy nếu đợi thêm mấy ngày như thế nữa, nàng sẽ đánh mất chức năng nói chuyện. Cho nên lần này đột nhiên Mộ Dung Trạm nói muốn dẫn nàng ra ngoài, khuôn mặt vừa rồi sa sút tinh thần lập tức trở nên mừng rỡ. Cố Mi giống như phạm nhân bị giam cầm trong căn phòng nhỏ hơn một tháng, mỗi ngày đều buồn chán chơi đếm tóc mình, hoàn toàn không biết bên ngoài đã là năm nào. Nhưng đột nhiên có một ngày có người chạy tới nói với nàng, đi, ta dẫn ngươi đi hóng gió. Vì vậy, hình tượng người này trong lòng nàng chớp mắt đã cao thêm một bậc. Điển hình như là Mộ Dung Trạm. Nàng đã quên chuyện vừa rồi hắn đem vẻ mặt vô cảm mang thuốc tránh thai đến cho nàng, cũng đã quên chuyện là ai không cho nàng ra khỏi tiểu viện này. Kim thu cuối tháng mười, thời tiết dễ chịu. Trên đường người đi tấp nập, qua lại không dứt. Cố Mi nhìn người ta qua qua lại lại, vui mừng suýt chút nữa muốn rơi lệ. Một tháng nay nàng nhìn kiến đến nỗi suýt chút nữa cũng cho rằng mình cũng là kiến rồi. Nhưng bỗng nhiên thấy nhiều người như vậy. Người đó, người đó, đồng loại của mình đó. Nàng vô cùng nhớ nụ cười trên mặt người khác. Trong khoảng thời gian này tiếp xúc với hai khối băng, cơ bản trên mặt đều không chút biến đổi khiến cho nàng nhiều khi hoài nghi có phải trên mặt hai người bọn họ dán một lớp mặt nạ hay không. Bởi vì đã lâu chưa thấy đồng loại cho nên Cố Mi sống chết không đồng ý với kiến nghị vào nhã tọa của Mộ Dung Trạm. So với không khí thanh thanh lãnh lãnh khi chỉ có nàng và Mộ Dung Trạm ở lầu hai, nàng càng muốn ngồi ở đại sảnh dưới lầu hơn, nhìn bóng người xung quanh như thoi đưa, nghe những âm thanh bát quái hoặc ba hoa bàn luận. Lần này sau khi trở về, chẳng biết phải chờ bao lâu vị Mộ Dung đại gia này mới có thể dẫn nàng ra ngoài như vậy nữa. Cho nên nàng rất quý trọng niềm vui được tiếp xúc với con người lúc này. Thật ra Mộ Dung Trạm không muốn ngồi ở đại sảnh dưới lầu. Nói trắng ra là, hắn có chướng ngại giao tiếp với người khác, cũng không biết nên nói với ai nói cái gì. Trước khi gặp Cố Mi, có lẽ hắn nói nhiều nhất là chữ "gϊếŧ". Cho nên một mình hắn ở trong tiểu viện, không cần người hầu hạ. Hắn cũng không ra khỏi cửa, không muốn gặp người lạ. Hắn chính là một Tiểu Long Nữ phiên bản nam, sống trong cổ mộ, cách ly với đời. Còn Cố Mi nàng là Dương Quá. Khỏi cần phải nói, để cho nàng ở chỗ này tĩnh tọa một giờ cũng khó. Lúc này Dương Quá phiên bản nữ nắm lấy tay áo Tiểu Long Nữ phiên bản nam, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn hắn, bộ dạng đáng thương giọng nói khẩn cầu: "Ca, chúng ta ngồi ở đại sảnh dưới lầu có được không?" Hình như khi nàng gọi Mộ Dung Trạm một tiếng "ca" là hắn có thể dễ dàng thỏa hiệp. Quả nhiên lúc này Mộ Dung Trạm cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn kia đang kéo tay áo y, trong lòng mềm nhũn. Sau đó hắn lại nhìn Cố Mi đang ngửa đầu nhìn mình. Mặt tròn nhỏ, mắt cũng không to, lông mi cũng không đủ dài. Thế nhưng kỳ quái là tổng thể khiến hắn hết lần này đến lần khác không dời mắt được. Đặc biệt là đôi mắt kia, đen trắng rõ ràng, lóe sáng, giống như nước suối giữa đêm hè, phản chiếu ánh sao rực rỡ khắp bầu trời. Mà bây giờ trong hồ nước đó không chỉ có sao, mà còn có hằn. Chỉ có mình hắn. Mộ Dung Trạm không thể nào không đồng ý. Chớp mắt trái tim hắn mềm mại còn hơn đám mây trên trời. Cố Mi thấy Mộ Dung Trạm gật đầu, vẻ mặt đáng thương vừa rồi lập tức trở nên sáng lấp lánh. Nàng đứng dậy, kéo Mộ Dung Trạm tới một cái bàn trống ngồi xuống, hào sảng kêu tiểu nhị gọi món. Mộ Dung Trạm nhìn dáng vẻ này của nàng, cảm thấy nàng giống như một chú mèo nhỏ. Lúc không có việc gì làm sẽ làm nũng dấy lên sự thương xót của hắn, nhưng chỉ cần thỏa mãn một nguyện vọng nho nhỏ của nàng, nàng sẽ lập tức cọ cọ, ngửa đầu cười rực rỡ nhìn hắn thôi. Hắn nghĩ, thỉnh thoảng dẫn nàng ra ngoài như vậy cũng không sai chút nào. Tiểu nhị ca mang thức ăn lên rất nhanh, còn khom người thấp giọng nói: "Đũa và chén rượu đều là mới, mời ngài từ từ dùng." Đầu tiên là Cố Mi sửng sốt một lát, sau đó phản ứng kịp, chỉ e tửu lâu này cũng là sản nghiệp dưới tên Mộ Dung Trạm. Chẳng phải là tiểu nhị vừa rồi khi thấy Mộ Dung Trạm ngồi ở bàn này, đặc biệt thay một cái khăn lông trắng tinh để lau bàn và ghế sao? Nàng lập tức thấy bực bội, từ khi nào mà giẻ lau cũng sạch sẽ như vậy chứ. Thảo nào lần trước Mộ Dung Trạm nói toàn bộ Lạc Dương này hắn đều nắm trong tay, hóa ra đây không phải là mạnh miệng. Đại thẩm bán đồ ăn trên phố đều là thủ hạ của hắn. Cố Mi bĩu môi, không thèm nghĩ về vấn đề này nữa. Dù sao nàng cũng là cá nằm trong lưới, muốn chạy cũng không có cách chạy, chuyện còn lại chính là nhìn xem chủ nhân của cái lưới này định đối phó với nàng thế nào. Về phần những con cá trong ao này có phải đều là chủ nhân này nuôi không, việc này không nằm trong phạm vi của nàng. Nàng hết sức chăm chú đối phó với đồ ăn trước mặt, không thèm để ý đến Mộ Dung Trạm. Mộ Dung Trạm lại không có tâm tình gì để nhìn món ăn trước mặt. Bởi vì từ khi hắn và Cố Mi vào tửu lâu này, trong đại sảnh dưới lầu vẫn không ngừng có người quan sát bàn của bọn họ. Đừng nói ánh mắt kia là nhìn Cố Mi, cho dù nhìn hắn, hắn cũng không thể nhẫn nại được. Cho nên hắn mất hứng. Mà khi hắn mất hứng, kết cục của kẻ khiến hắn mất hứng khẳng định chỉ có một từ: chết. Hắn nắm đôi đũa trong tay, muốn ném ra. Hắn đã nghĩ xong rồi, chiếc đũa kia ném ra sẽ ném trúng mi tâm của hai kẻ kia. Ngoài việc chết nhanh, quan trọng là như vậy sẽ không có máu bắn ra. Hắn không muốn khiến Cố Mi đang vui vẻ ăn cơm tâm tình không tốt. Cổ tay dồn sức, đôi đũa trong tay sắp bắn ra, nhưng đột nhiên Cố Mi ngẩng đầu nhìn hắn, trong miệng còn ngậm một miếng cá, ê ê a a nói: "Ca, tại sao huynh lại không ăn?" Cá trong lưới suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định là sau này phải lấy lòng chủ nhân thật tốt. Một mặt là để tránh khỏi nguy cơ có một ngày bị gϊếŧ, mà quan trọng hơn là khiến chủ nhân lơ là, để một ngày có cơ hội có thể chạy trốn. Cố Mi thấy Mộ Dung Trạm bất động, tưởng là hắn chê những món ăn này. Dù sao thì người này có bệnh sạch sẽ, không chừng là không ăn những thứ không phải mình làm. Cho nên nàng gắp một miếng cá vào trong bát hắn, cười để lộ hàm răng trắng: "Mùi vị con cá này cũng không tệ lắm huynh nếm thử xem?" Hàm răng trắng của nàng hiện lên trước mắt Mộ Dung Trạm. Hắn nhìn bộ dáng tươi cười rạng rỡ của nàng, cúi đầu, đôi đũa trong tay không văng ra mà gắp miếng cá trong bát kia. Ăn hết cá rồi hắn vẫn không ngẩng đầu lên, nghe tiếng bước chân thì biết hai người kia đã lên lầu, mà rất nhanh đã có ba người trên lầu đi xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]