Cố Mi bỗng nhiên ngẩng đầu.
Vẻ mặt Thông Nguyên Tử bình tĩnh nhìn nàng.
Cố Mi bỗng nhiên cảm thấy, mặt than đầy tính gây hài này, có thể là truyền thừa đấy. Không thì sao ông ta và Liêm Huy hai thầy trò họ làm mặt than đều giống nhau?
Nhưng việc hạ sơn một mực suy nghĩ bỗng nhiên có được giải pháp, không khác nào buồn ngủ có người đưa gối, nàng vui mừng ra mặt, vội vàng nói: "Được."
Thông Nguyên Tử vốn nói, ta nhiều năm không hạ sơn, đại thọ Liêm Bảo chúa, ngươi thay ta đi tặng y phần lễ vật. Mà Liêm Huy chính là con trai Liêm Bảo chúa, hộ tống ngươi hạ sơn cùng. Ba ngày sau khởi ngày.
Ba ngày sau là được rời Hoa Sơn, trong lòng Cố Mi hỗn tạp đủ cảm xúc. Nhân lúc trời đẹp, tới Tư Quá Nhai, muốn gặp lại Triệu Vô Cực.
Mọi thứ như cũ, mộ bia lạnh lẽo, cỏ thơm thê thê. Nàng dựa vào bia đá mà ngồi xuống, tựa như làm vậy là có thể gần Triệu Vô Cực một chút.
Một canh giờ sau, nàng đứng lên, phủi đất bùn trên người, muốn xuống núi.
Nhưng khóe mắt lại thấy bùn đất trên mọ như có dấu hiệu mới bị động chạm.
Có thể nàng không chú ý, trận mưa hai ngày trước, phải chăng gột rửa đi không chừng.
Nàng theo đường cũ hạ sơn, còn chưa tới nói, liền nghe có tiếng người nói: "Sư cô, đại sư bá muốn hạ sơn, người làm sao không đi cùng?"
Hình như chính là người đứng nói chuyện trước mặt nàng sáng nay.
Cố Mi dừng bước. Hết cách, ai bảo hai người đi vừa trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-khong/527972/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.