Nước mắt làm tất cả đồ vật nhòe đi, cô cúi đầu, muốn khóc, nhưng lại đang cười.
Nước mắt nhân đôi mọi thứ, giá sách, đồng hồ, ngay cả điện thoại trước mắt cũng như đang bị ngâm dưới nước... thật ra chỉ có đôi mắt của cô đong lệ mà thôi.
"Em đang ở đâu?" Anh hỏi lại lần nữa.
"Trên đường Hà Phi." Giọng mũi cô nghèn nghẹn, "Phố Ngư Dương đường Hà Phi."
Địa chỉ quen thuộc này chắc chắn Phó Đồng Văn sẽ biết. Căn nhà nhỏ ấy của anh cũng nằm trên đường Hà Phi, ở phố Lễ Hòa, cách chỗ cô chỉ mười phút đi bộ, nếu đi nhanh, chỉ cần bảy, tám phút là tới...
Thông minh như anh sao không thể đoán ra, cô chọn thuê căn hộ ở đường Hà Phi là vì anh.
Bên kia có tiếng loạt xoạt của vải vóc bị cọ xát, ông tay áo sơ mi của anh quệt vào ống nghe. Có lẽ Phó Đồng Văn đổi ống nghe sang tay khác, hoặc đứng không thoải mái nên anh đổi tư thế.
Ở bên này điện thoại, Thẩm Hề đoán từng động tác từng cử chỉ của anh.
"Anh đang ở căn nhà phố Lễ Hòa." Anh nói.
Anh đang ở đó ư? Tại sao không ở biệt thự, mà quay về nơi ấy?
Cô kề má sát ống nghe, bần thần.
"Hai mươi phút nữa em ra ngoài đi, anh tới đón em." Anh quyết định.
"Vâng." Cô trả lời.
Ống nghe được gác về vị trí của nó, cuộc gọi kết thúc, từ đầu đến cuối dây thần kinh của cô đều căng như dây đàn. Lúc này cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579223/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.