Vừa ăn cướp vừa la làng.
Thẩm Hề nghe giọng điệu của anh như đang trêu đùa mình, liền cố tình nghiêm mặt:"Từ lúc anh vào phòng, em chưa nói với anh lấy một câu, em không vui chỗ nào?"
"Anh đi lấy gương để em soi nhé." Anh toan rời khỏi sập.
Thẩm Hề tưởng anh đi thật, bèn vội kéo lại:"Trong phòng ấm, ngoài trời lạnh, đừng đi tới đi lui nữa."
Câu này đúng ý anh.
Phó Đồng Văn đưa tay kéo tấm da chồn đen dưới chân cô lên, giũ tung ra, giúp cô đắp lại lên đùi.
Hóa ra anh không định đi, chẳng qua là trêu đùa. Thẩm Hề hối hận vì bị mắc lừa, lườm anh một cái, anh cởi áo vest kẻ sọc bằng vải nỉ mềm ra, mùa đông mà anh không biết lạnh, chỉ mặc áo sơ mi và gi lê.
"Cũng đắp cho anh nhé?" Anh hỏi nhỏ.
Thẩm Hề nhếch môi, vẫn nín thở.
Phó Đồng Văn mỉm cười nắm cổ tay cô, áp lòng bàn tay cô lên trán mình:"Em sờ thử xem."
Đương giữa mùa đông nhưng trán anh lại mướt mồ hôi, toàn là mồ hôi lạnh.
"Anh đau đầu thật à?" Vừa rồi cô còn nghĩ anh giả vờ, nhưng vừa chạm lên trán anh, tim cô bỗng run lên.
"Đã lúc nào lừa em chưa?" Anh nhìn cô cười.
"Em đi gọi anh Đàm."
"Anh gọi rồi, gọi khi vào viện, một lát nữa sẽ đến."
"Khi anh ra ngoài đã đau đầu chưa? Hay lúc về mới bị?"
"Cả tối nay đều đau."
"Từ lúc xem kịch ư?"
Phó Đồng Văn cười thành tiếng:"Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579205/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.