Phó Đồng Văn vuốt nhẹ mái tóc dài sau gáy cô, tháo sợi dây cột tóc xuống, lần đầu anh làm việc này, chưa có kinh nghiệm nên vẫn làm một vài sợi tóc đứt đôi. Dây cột tóc được đặt lên bàn, miếng ngọc trên đầu sợi dây chạm phải mặt đồng hồ quả quýt tạo nên tiếng leng keng. Anh nghĩ cô dễ giật mình tỉnh giấc, nhưng cô đã ngủ một giấc rất sâu.
Trong một buổi tối, câu trả lời "rất nhiều" của anh đã biến thành vô số hình ảnh. Cô nhìn thấy Phó Đồng Văn hồi trẻ ngồi ngay ngắn trên ghế, bắt chéo chân, đặt một khẩu súng lên bàn, giao cho người dưới giết ai đó, cô cũng nhìn thấy anh đi qua một ngôi nhà đổ nát, nơi nơi trên đất rải rác xác chết. Trong mơ, hình như đâu đây có ai đang hát kịch nam (1). Cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ là những đường nét phác họa lờ mờ. Cuối cùng cô đi theo bóng lưng Phó Đồng Văn, nhìn thấy anh nói chuyện với một vị đại nhân vẫn để tóc dài mặc quan phục tiền triều: "Đại thần triều đình hiện giờ, trước nhất không thể giúp vua, sau cùng quên việc giúp dân, đều là lũ ăn trên ngồi trốc."
Khi nghe thấy câu này, cô thấy thật lạ lẫm.
Đây là mơ. Là trong những cuốn sách hồi nhỏ cô phải học thuộc lòng, không phải là lời của anh...
Cô quay người đi ra ngoài, khi bước qua cánh cửa lớn, rõ ràng bậc cửa ba tấc sáu phân, nhưng chỉ cao ba tấc, làm cô té nhào. Cú ngã làm cả người đau ê ẩm, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579169/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.