Dù được hưởng nền giáo dục phương Tây nhiều năm, nhưng trong lòng cô, trong một góc tĩnh mịch nào đó vẫn có một cô bé hơn mười tuổi sống ở Quảng Đông, đứng trong ngôi nhà cũ dưới quê, tay cầm cuốn sách nhìn anh hai và anh tư. Cô bé ấy đã nằm sâu trong kí ức, Thẩm Hề đã lâu không gặp, nhưng khi Phó Đồng Văn bỗng dưng xuất hiện, "cô bé" ấy lại bước ra, mỗi một động tác đều vô cùng uyển chuyển.
Thẩm Hề cụp mắt xuống, gọi một tiếng rất nhỏ: "Cậu ba."
Phó Đồng Văn di chuyển ánh mắt, đáp lại: "Ở bên ngoài gọi anh ba là được rồi," anh nói xong thì dặn dò người bên cạnh: "Ở đây không giống thành Bắc Kinh, gọi cô ấy là cô Thẩm."
Một câu anh ba, trong vô hình đã kéo gần khoảng cách của họ.
"Đêm qua nghiên cứu bài vở với bạn, sáng nay mới về, cho nên dậy muộn." Cô giải thích.
Phó Đồng Văn chống tay lên cằm, mỉm cười: "Tôi hiểu."
Hiểu gì cơ?
Hiểu cô say mê học hành, hay hiểu đêm qua cô nghiên cứu bài vở với bạn?
Bác sĩ cũng coi như người quen cũ, nở nụ cười bước tới, đưa tay phải ra: "Cô Thẩm."
Tâm hồn Thẩm Hề vẫn còn đang phiêu đãng, không kịp trả lời, bác sĩ cũng ngượng ngập thu tay về. Đến khi cô hoàn hồn lại, thì càng lúng túng hơn.
"Khánh Hạng, biết tại sao cô ấy phớt lờ cậu không?" Phó Đồng Văn cười mỉm, có lòng tháo gỡ tình thế xấu hổ này, "Phải do bên nữ đưa tay trước, đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579156/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.