Ngày bức thư của Thẩm Hề đến nơi, một người trẻ tuổi tới.
Người ấy khoác áo vải gai màu xanh, mặc quần vải bố màu tro, đi vào phòng sách, vừa nhìn thấy Phó Đồng Văn thì đôi mắt đỏ hoe: "Tiên sinh bảo tôi đến. Cậu ba, xảy ra chuyện lớn rồi."
Phó Đồng Văn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nặng nề: "Cứ nói từ từ."
"Tống tiên sinh bị ám sát." Người nọ nói rất nhỏ, trong đôi mắt thấp thoáng nước mắt.
Phó Đồng Văn và bác sĩ vội vã nhìn nhau.
"Sau khi tiên sinh bị trúng đạn thì giao phó lại ba việc. Thứ nhất, quyên góp tất cả sách lưu trữ ở Nam Kinh, Bắc Kinh và Đông Kinh vào thư viện Nam Kinh. Thứ hai, gia cảnh tiên sinh khó khăn, trên còn mẹ già, nhờ mọi người chăm sóc. Thứ ba là..." Cổ họng người ấy nghẹn lại, "Xin các vị tiếp tục cố gắng vì sự nghiệp cứu nước, đừng vì thương nhớ tôi mà từ bỏ trách nhiệm."
Lời vừa dứt, căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Phó Đồng Văn im lặng rất lâu rồi khẽ hỏi: "Tiên sinh còn sống không?"
"Ôm hận mà đi."
Ánh mắt Phó Đồng khẽ dao động, cười gằn: "Hell is empty and all the devils are here." (1)
(1) Một câu nói của Shakespeare
Bác sĩ biết anh nói gì, khi du học ở Anh bọn họ từng nghe trong một vở opera: Địa ngục vắng tanh, và quỷ dữ luôn quẩn quanh chỗ này.
Quốc Dân Đảng đứng sau vụ ám sát, cả nước bàng hoàng.
Cậu hai luôn tôn kính Tống Giáo Nhân tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-nam-kich-co-nhan/2579153/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.