Kết thúc tiết học cuối cùng, giáo viên kéo dài mấy phút nữa mới tuyên bố tan học, vừa dứt lời, các học sinh đã chen chúc lao ra ngoài. Hạng Minh Qua chậm rãi thu dọn đồ của mình, bạn đi cùng anh không nhịn được gõ bàn anh nhiều lần, anh mới đẩy ghế lùi lại đứng lên.
“Vội gì chứ.” Anh nói, “Bây giờ đến nhà ăn cũng chen chúc nhau.”
“Người chen người dù sao cũng tốt hơn là không mua được cơm.” Cậu bạn vặc lại, kéo cánh tay anh đi ra ngoài. Hạng Minh Qua nhún vai, sải bước dài đi sau cậu ta.
Lúc xuống cầu thang, Hạng Minh Qua lại cảm nhận được sau lưng mình có ánh nhìn chăm chú đến từ người xa lạ, anh nhạy cảm ngẩng đầu nhìn đằng sau mình, nhưng tất cả như bình thường, không có ai đang nhìn anh. Cậu bạn thấy anh dừng bước, bèn hỏi: “Sao thế?”
Hạng Minh Qua lắc đầu: “Không có gì.” Đó là một ánh mắt không chứa ác ý, chủ của ánh mắt có lẽ không thường nhìn chăm chú người khác, cho nên cũng không biết che giấu ánh mắt của mình, Hạng Minh Qua đã quen bị người khác nhìn chăm chú, bởi vậy cũng không cảm thấy phiền phức mấy.
Trong cuộc sống sau này, thỉnh thoảng anh sẽ phát hiện ánh mắt ấy, nhưng mãi không biết ánh mắt này đến từ ai.
Năm mười tám tuổi Hạng Minh Qua từng có một giấc mơ thế này.
Ở trong mơ, anh đang ở trên bãi tập của trường, bãi tập và trường đều trống trải. Trời âm u, khiến các tòa nhà của trường lộ vẻ tối tăm và có cảm giác áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-hai-buc-thu-tinh/973999/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.