Nhan sắc nàng có, nấu ăn ngon...ừ bỏ qua đi.
Chỉ cần nhan sắc là đủ rồi, nếu hắn đã thích nàng rồi.
Cho dù nàng cố tình cho hắn ăn mặn rồi vô cớ hỏi hắn có ngọt không? Hắn kiểu gì cũng sẽ nói ngọt thôi.
"Bạch thượng quan, chàng nỡ nào bắt nhốt ta sao? Ta tương tư chàng thành bệnh rồi.Chẳng lẽ chàng không nên chịu trách nhiệm với ta sao?"
Lãnh Nguyệt vẻ mặt đau khổ.
Nàng suy nghĩ rồi, dù hắn lạnh đến đâu.
Nàng tin chỉ cần mặt nàng đủ dày, lời nói đủ nóng' kiểu gì hắn cũng tan.
Kiếp trước nàng còn cưa đổ được Khiết Khiết thì kiếp này nàng không tin nàng không làm được lần nữa.
Nhớ đến Khiết Khiết nàng mỉm cười tự giễu, rồi tự nói với bản thân.
Khiết Khiết và nàng duyên nợ đã dứt, kiếp này nàng và Hàn Tử Dạ cũng không liên quan gì nhau.
"Có những người, mất đi rồi mới biết đau như thế nào.Ký ức là con dao đâm vào tim, kỷ niệm là địa ngục.Nhớ lại sẽ đau, rất đau."
Lãnh Nguyệt vô thức nói thâm.
"Nô tài nhà ngươi đang nói điên khùng gì đấy.Có cần ta giúp ngươi kết thúc nỗi đau không?"
Bạch Nhất Hạ lạnh giọng.
Lãnh Nguyệt giật mình, nàng đang thất thần gì thế này, đang lúc quan trọng lại mất tập trung như thế.
Nàng khẽ co tay đưa lên miệng ho khan sau đó mỉm cười gượng gạo.
"Nếu trước khi chất có thể để ta ngủ với chàng một đêm, chết ta cũng bằng lòng."
Lãnh Nguyệt gật gù.
"Ngươi muốn chết"
Bạch Nhất Hạ đập mạnh tay lên bàn tức giận.
Lãnh Nguyệt tuy sợ hãi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-hoa-dao-quy-ve-mot-moi/217431/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.