Chương trước
Chương sau
Hàn Tử Dạ khẽ gõ ngón tay lên bàn vài cái nhẹ, sau đó không biết suy nghĩ gì lại đứng lên chào Nam Cung Cẩn một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Không cố ý nán lại một chút nào nữa.
Việc này cũng làm cho Lãnh Nguyệt đang nằm trên giường ngạc nhiên, nàng không nghĩ Hàn Tử Dạ lại có thể dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.
Không cần làm cho ra lẽ xem thật sự có phải nàng là Lãnh Nguyệt không sao? Nàng cười giễu cợt, nàng đoán rằng chắc chàng cũng không cân quan trọng điều đó nữa.
Giữa nàng và chàng cũng chẳng còn gì với nhau để làm mọi chuyện cho phiên thêm.
"Nàng quen Cửu vương gia?"
Nam Cung Cẩn lên tiếng hỏi nàng.
"Quen hay không đã không còn quan trọng.Quan trọng là giữa nô tài và ngài ấy hiện tại là người xa lạ."
Lãnh Nguyệt thờ ơ đáp.
Đã là người xa lạ thì trước đó có quen biết nhau hay không thì cũng có ảnh hưởng gì với nhau nữa sao.
Đã biết trước sẽ không có kết quả tốt đẹp với nhau thì người xa lạ là lựa chọn tốt cho cả hai.
"Nàng trước đây là kỹ nữ thanh lâu? Vậy thì tài nghệ chắc cũng không tâm thường nhỉ."
Nam Cung Cẩn nói sang chuyện mà hắn quan tâm hơn lúc này.
Lãnh Nguyệt hồi thân nhìn gương mặt nham nhở của Nam Cung Cẩn, tại sao hỏi nàng như thế mà biểu cảm của hắn lại kinh khủng như vậy? Kiểu như nhìn thấy bảo bối quý hiếm ấy.
Nàng là kỹ nữ, là kỹ nữ đấy.
Hắn có hiểu kỹ nữ là gì không? Còn hỏi tài nghệ của nàng là ý gì nữa? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng nàng làm gì nữa sao? Quyến rũ hoàng đế làm mẫu phi hắn luôn hay sao? Thấy nàng không trả lời mà nhìn hắn ánh mắt khó hiểu, hắn cười nham hiểm.
Đúng là hắn đang có một ý định rất thú vị cần nhờ nàng giúp đỡ.
Hắn cũng biết cách làm thế nào để nàng đồng ý giúp hắn.
"Ta sẽ cho nàng hết số ngân lượng ban thưởng kia với một điều kiện."
Nam Cung Cẩn cười ranh mãnh.
Lãnh Nguyệt biết ngay hắn chắc chắn có âm mưu gì đó mà.
Hoàng tử chẳng có tên nào tốt lành.
Nam Cung Duật cũng có mưu đồ thì Nam Cung Cẩn tại sao không thế.
Huynh đệ chung một huyết thống kiểu gì cũng có điểm gian xảo giống nhau.
Lãnh Nguyệt vẻ mặt đề phòng chờ đợi điều kiện của Nam Cung Cẩn.
Nàng yêu tiền nhưng không đến mức bán rẻ lương tâm.
Sở dĩ nàng đồng ý giúp Nam Cung Duật là bởi vì Dung Phi không phải người tốt.
"Điều kiện đơn giản nàng chỉ cần giúp ta làm cho đội trưởng đội cẩm y vệ thích nàng là được."
Nam Cung Cẩn bình thản nói ra điều kiện.
Khoé miệng Lãnh Nguyệt khẽ giật, quyến rũ cẩm y vệ mà là chuyện đơn giản sao? Hơn nữa còn là thống lĩnh đấy.
Có phải hắn đánh giá nàng quá cao rồi không? Quan trọng thân phận của nàng là thái giám thì nàng đi quyến rũ kiểu gì được.
Chắc lẽ kiếp này đã có những nam nhân thích chơi 'gay' sao.
Nhưng mà đội trưởng đội cẩm y vệ kia có quan hệ gì với hắn mà hắn lại sai nàng làm chuyện đó.
Chẳng lẽ vị kia tranh giành nữ nhân với hắn sao? Hắn thua người ta nên bây giờ ôm hận muốn dùng cách này để trả thù.
"Cẩm y vệ lạnh lùng, vô cảm đã rất khó để nô tài tiếp xúc, huống hồ nô tài là thái giám thì làm sao để người kia thích nô tài được chứ.Bát hoàng tử, người đang đùa nô tài sao?"
Lãnh Nguyệt cười gượng.
"Ta không thích đem bạc ra đùa còn nữa làm thế nào để quyến rũ là chuyện của nàng, ta không quan tâm.Lễ hội hoa đăng sắp tới, ta muốn nàng hẹn hắn ra khỏi cung ngắm hoa đăng với nàng.Nếu nàng làm được, tất cả số bạc kia là của nàng."
Nam Cung Cẩn chẳng cần quan tâm nàng làm thế nào, hắn biết nàng thông minh như thế nhất định sẽ có cách.
Hắn có một niềm tin mãnh liệt với nàng.
"Ta nhắc nhở nàng, nàng tìm cách làm cho hắn thích nàng nhưng tuyệt đối nàng không được thích hắn.Nếu không ta sẽ cho hai người cùng nhau đến cầu nại hà hẹn ước."
Nam Cung Cẩn mỉm cười lạnh lùng.
Lãnh Nguyệt ngoài mặt mỉm cười đã hiểu nhưng trong lòng lại không ngừng mắng Nam Cung Cẩn.
Hắn hiếp người quá đáng, đã để nàng vào cảnh khó khăn còn không cho nàng xiêu lòng.
Người ta thường nói chân tình cảm động chân tình.
Nàng không thích hắn, lỡ để hắn nhìn ra nàng đũa giỡn hắn, chẳng phải nàng chết chắc sao.
Nam Cung Cẩn chết tiệt.
"Bát đệ, đệ có đó không? Ta vào được chứ?"
Nam Cung Duật ở bên ngoài lên tiếng.
Lãnh Nguyệt giật mình, đây không phải là giọng nói của Nam Cung Duật sao? Hắn đến đây làm gì? Đến thăm nàng sao? Hay đến hỏi kế hoạch thế nào mà không thấy nàng báo với hắn chút tin tức gì.
Nam Cung Cẩn nhướng mày, hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Hắn tốt số đến mức vừa bị hành thích đã có nhiều người đến thăm thế sao? Hắn nên vui mừng phải không? Hắn lên tiếng mời Nam Cung Duật vào.
Nam Cung Duật vừa bước vào đã nhìn thấy Nam Cung Cẩn thờ ơ tay chống cằm nhìn hắn.
Trên giường là Lãnh Nguyệt đang nằm.
Hắn khẽ liếc nhanh về phía giường rồi chuyển ngay ánh mắt về bên Nam Cung Cẩn.
"Bát đệ, ta nghe nói đệ bị hành thích nên ta đến thăm, đệ không chứ?"
Nam Cung Duật tự động ngồi vào bàn.
"Đệ cũng hy vọng có thể bị gì đó nhưng số đệ vẫn còn may, chưa chết được cũng chẳng bị thương gì.Chỉ tội cho tên tiểu thái giám, hắn vì cứu đệ nên bị kiếm đâm thủng bụng một chút."
Nam Cung Cẩn thờ ơ đáp lời.
Nam Cung Duật nghe thấy 'đâm thủng bụng' hắn khẽ cau mày, nàng bị thương nặng như thế sao? Chẳng trách nàng đến hầu hạ bên cạnh Nam Cung Cẩn nhưng chẳng báo gì với hắn.
Cũng may hôm nay hẳn vào cung gặp Đức công công có chuyện nhờ mới biết nàng đã đến chỗ Nam Cung Cẩn.
Sau đó lại nghe thấy Nam Cung Cẩn bị hành thích nên hắn cũng muốn mượn lý do đến thăm hỏi Nam Cung Cẩn mà đến xem nàng thế nào.
Nào ngờ người bị thương nặng lại là nàng.
Lãnh Nguyệt khẽ hít thở sâu tự điều chỉnh tâm trạng của mình cho bình tĩnh lại.
Từ lúc nãy đến giờ, mà đúng hơn là từ khi Nam Cung Cẩn ở đây hắn chưa nói được câu nào dễ nghe.
Câu nào của hắn cũng làm nàng tức nghẹn.
Nàng cầu trời sao này có ngày nàng có cơ hội trông thấy hắn bị người khác làm tức chết, tức đến mức học máu càng tốt.
Nàng chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ này.
Tuy hai người nói chuyện rất hòa nhã lễ độ với nhau nhưng nàng có thể nghe ra mùi mỉa mai trong đó.
Chắc hắn tình cảm huynh đệ của hai người cũng chẳng thân thiết gì hoặc nói cũng có thể là kẻ địch của nhau.
Mà cũng đúng thôi, nếu Nam Cung Duật muốn giết chết mẫu phi của Nam Cung Cẩn thì hai người làm sao có thể thân thiết với nhau được.
"Nô tài của đệ rất trung thành với đệ nhỉ.Đệ không sao là tốt, ta về đây.À đúng rồi, ta sẽ phái người hằng ngày đem canh tẩm bổ đến cho nô tài của đệ, coi như ta ban thưởng cho hản vì đã hy sinh cứu lấy đệ đệ của ta."
Nam Cung Duật thản nhiên viện lý do để đưa canh tẩm bổ cho nàng.
Nam Cung Cẩn mỉm cười nói đa tạ, sau đó lại vẫn như cách hắn đuổi Hàn Tử Dạ mà làm với Nam Cung Duật.
Sau khi Nam Cung Duật rời đi.
Hắn bước đến gần giường nhìn vào mắt nàng.
"Ta thật sự rất tò mò, nàng có gương mặt thật như thể nào mà ngay cả thất ca của ta cũng để ý nàng"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.