Chương trước
Chương sau
Vì vừa trải qua một lần hành thích nên chỗ ở của Nam Cung Cẩn đã được hoàng đế phái nhiều cẩm y vệ canh giữ bên ngoài, chỉ cần Nam Cung Cẩn gọi một tiếng sẽ có người lập tức đi vào cứu giá.
Tuy nhiên dù vậy, Nam Cung Cẩn cũng vẫn không đồng ý để một tên thái giám hay cung nữ nào vào được chỗ của hắn.
Cho nên cả cung của hắn chỉ có mỗi hắn và Lãnh Nguyệt đang bị thương.
Nếu có khác chỉ có thể nói hằng ngày hăn không cân đến chỗ mẫu phi hắn ăn cơm nhờ nữa, bởi vì đã được phụ hoàng hản cho phép ngự thiện phòng đúng giờ mang cơm đến, còn có cơm 'bệnh nhân dinh dưỡng đặc biệt dành riêng cho Lãnh Nguyệt.
Vì vậy hắn chẳng cần ra ngoài nữa, việc của hắn bây giờ là suốt ngày ngoại trừ lúc tối đi ngủ ra, hắn luôn túc trực trong phòng Lãnh Nguyệt.
"Bát hoàng tử, người cứ ở phòng nô tài mãi như thế không thấy chán à?"
Lãnh Nguyệt nhìn thấy Nam Cung Cẩn đến chán luôn rồi mà hắn vẫn cứ ở lì không chịu đi ra.
Nàng có hỏi hắn tại sao không đưa một cung nữ hay thái giám khác đến giúp nàng.
Hắn lại không đồng ý.
Hắn lại đích thân 'phục vụ' nàng từng li từng tí, làm nàng lo sợ liệu hắn có định âm mưu gì không.
Cuối cùng dưới sự hỏi đi hỏi lại không buông tha của nàng, hắn cũng chịu nói ra lý do.
"Nàng muốn người khác biết nàng là nữ nhân? Nàng muốn chết ta có thể giúp nàng toại nguyện, một đao chém chết nàng.
Nhưng nếu để người khác giết nàng còn có thể liên lụy ta thì ta không ngốc."
Nam Cung Cẩn thờ ơ không mặn không nhạt trả lời.
Lãnh Nguyệt lúc này mới đờ người ra, sao nàng lại quên mất chuyện quan trọng này chứ.
Nếu chuyện nàng cải trang làm thái giám vào cung nếu để người khác biết nàng sẽ bị chém đầu đấy.
Hản nói đúng, có khi chuyện này còn có thể liên lụy đến hắn, bởi vì hắn là chủ tử của nàng.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Hắn cũng chỉ vì lo cho bản thân hản chứ chẳng tốt tính gì.
Nam Cung Cẩn thấy nàng xụ mặt không hỏi nữa thì âm thầm mỉm cười đắc ý trong lòng.
Thật ra hắn chỉ Sợ người khác biết được nàng là nữ nhân, sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm nên hắn mới không để người khác vào được đây.
Nhưng hẳn cũng rất tò mò, nếu nàng muốn vào cung.
Tại sao lại không trực tiếp tiến cung với thân phận cung nữ? Tại sao lại mạo hiểm cải trang thành thái giám làm gì? Hắn cũng không nghĩ sẽ ôm nỗi tò mò này trong lòng vì vậy hắn quyết định hỏi thẳng nàng thắc mắc của mình.
Và câu trả lời của nàng làm hắn phải mở to mắt nhìn nàng.
"Bởi vì nhung nhan của nô tài quá xinh đẹp chứ sao? Nô tài nghe nói cung nữ xinh đẹp tiến cung dễ chết sớm lắm, vì vậy nô tài chọn làm thái giám cho an toàn."
Lãnh Nguyệt nữa thật nữa đùa.
Hàn Tử Dạ vừa định đẩy cửa bước vào, lại vô tình nghe được câu nói này của Lãnh Nguyệt.
Hắn dừng tay lại không vội đẩy cửa.
Bởi vì hẳn có linh cảm sẽ có chuyện làm hắn vui vẻ.
"Nếu nàng xinh đẹp tại sao không tiến cung gia nhập vào đội ngũ phi tần của hoàng thượng?"
Nam Cung Cẩn thử dò hỏi.
Chẳng phải nữ nhân có nhan sắc nào cũng mơ ước được vào cung, được một lần gặp mặt hoàng đế, mà mơ rằng mình sẽ được hoàng đế lật thẻ bài sau đó sẽ sống sung sướng trong cung sao.
Mấy ai lại nghĩ có nhan sắc sẽ gặp nguy hiểm như nàng chứ.
"Nô tài thân phận thấp hèn nào dám mơ cao.Hơn nữa đời này của nô tài chỉ muốn sống một đời một kiếp một thê một phu thôi.Tranh giành phu quân với người khác thà rằng nô tài ở vậy."
Lãnh Nguyệt mỉm cười giễu cợt.
Nam Cung Cẩn nhướng mày ngạc nhiên nhìn nàng.
Một phu một thê một đời một kiếp.
Có nam nhân nào lại không tam thê tứ thiếp đâu, nàng nói như vậy chẳng khác nào không muốn làm thê tử của ai.
Muốn cô độc đến già.
Nhưng mà thân phận thấp hèn thì ngược lại phải có chí hướng vươn lên, cho dù làm tiện thiếp cũng phải thoát khỏi thân phận ấy chứ.
Hản thật sự không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Tại sao những lời nàng nói ra điều không giống những lời nữ nhân bình thường hay nói.
"Nếu sau này ta không vừa ý ai, ta có thể..."
Nam Cung Cẩn chưa kịp nói hết câu đã nghe Lãnh Nguyệt cười mỉa mai xen vào.
"Bát hoàng tử, người chọn độc thân đến già hay đồng ý để một kỹ nữ thanh lâu làm hoàng tử phi?"
Hàn Tử Dạ nghe đến đây thì cứng đờ người.
Chẳng lẽ tên thái giám đó chính là...hắn đột nhiên trở nên kích động, đẩy cửa bước vào phòng.
Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Cẩn, hắn đi thẳng đến bên giường đứng trước mặt tên thái giám nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Trái tim hắn nhói đau, miệng khẽ cong.
"Là nàng đúng không?"
Hàn Tử Dạ khó khăn lên tiếng.
Lãnh Nguyệt bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Hàn Tử Dạ, tại sao chàng ấy lại xuất hiện ở đây? Tại sao chàng lại hỏi nàng như thế? Lần trước chẳng phải chàng không nhận ra nàng sao? Đột nhiên Lãnh Nguyệt lo lắng, nàng nghĩ chẳng lẽ chàng đã đến bên ngoài từ lâu và có thể đã nghe được hết những lời nàng nói.
Vì vậy bây giờ chàng mới hỏi nàng câu hỏi này.
Có phải như vậy không? Nhưng quan trọng bây giờ nàng phải làm thế nào đây? Trả lời chàng rằng chính là nàng hay tiếp tục giả vờ không phải.
Nàng đang không biết phải làm sao đã nghe tiếng Nam Cung Cẩn lạnh băng vang lên.
"Cửu Vương gia, ngài hình như không nên xuất hiện ở đây thì phải? Còn nữa ngài đang hỏi một tên thái giám câu hỏi kỳ quái gì thế?"
Hàn Tử Dạ nhếch mép, hắn xoay người lại đứng đối mặt với Nam Cung Cẩn.
Trực giác cho hắn biết chắc chắn tên Bát hoàng tử này cũng có tình cảm với nàng rồi.
Trước kia có lẽ chỉ đơn giản là thích, cảm thấy thú vị nhưng sao khi biết nàng là nữ nhân, chắc hẳn 'thích' của hắn cũng không còn dừng lại ở thích' đơn giản như thế nữa.
Nếu hắn không biết nàng còn sống, không biết rằng nàng đang cải trang thành thái giám thân cận bên cạnh hản ta thì hắn có thể không quan tâm, không để ý.
Nhưng tiếc là sự thật này lại để cho hắn tìm ra, vậy thì nàng chỉ có thể là của hắn.
"Nàng ấy có phải thái giám hay không? Ta nghĩ ngài cũng biết rõ đó chứ? Ta xuất hiện ở đây đĩ nhiên là để..."
Hàn Tử Dạ cố ý kéo dài giọng "thăm ngài chứ sao.
Ta nghe nói ngài bị hành thích nên đến thăm thôi Hàn Tử Dạ nói xong đi nhanh về phía bàn ngồi xuống trước.
Hắn đã suy nghĩ, bây giờ cũng không phải lúc hắn nhận lại nàng.
Bởi vì hắn cũng không biết tại sao nàng phải vào cung cải trang làm thái giám? Lỡ như nàng có kế hoạch có tính toán gì đó thì sao? Hắn đột nhiên vạch mặt nàng ngay lúc này có khi lại làm hỏng kế hoạch của nàng.
Hoặc có thể đem lại nguy hiểm cho nàng cũng nên.
Chỉ cần biết nàng còn sống là đã quá tốt với hắn rôi.
Như vậy người chết ở thanh lâu là ai? Liệu người có ý muốn giết chết có biết cô nương kia không phải nàng không? Dung phi có biết chuyện này không? Hăn nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
"Đa tạ Cửu Vương gia quan tâm, người cũng thấy đó ta không sao.Chỉ là tên nô tài của ta bị thương một chút thôi.Nếu không có việc gì khác, Cửu Vương gia mời."
Nam Cung Cẩn nổi tiếng không sợ ai, nên hắn cũng thẳng thắn đuối Hàn Tử Dạ vê mà không cần kiêng nể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.