"Dĩ nhiên ta không quen người này,ta chỉ đặt trên đầu quả tim thôi."
Lãnh Nguyệt rảnh mãnh trả lời.
Người mà cô ngày nhớ đêm mong.
Người cô đã từng trao thân cho anh.
Người mà cô đã tự nói với lòng, đời này chỉ có anh là quan trọng nhất.
Ngoài anh ra cô không lấy ai nữa.
Những tưởng cô chết rồi không còn cơ hội nào gặp lại anh.
Thật may ông trời lân này lại thương xót cô, cho cô gặp lại anh ở kiếp này.
Lãnh Nguyệt đỏ mắt nhìn Hàn Tử Dạ.
Cô thật sự rất nhớ anh, rất nhớ anh.
Tiểu Hoa nhìn ra được tình cảm của nàng ấy đối với người nam nhân kia.
Chắc hẳn hai người có tình cảm sâu đậm với nhau.
Tiểu Hoa hiểu chuyện lặng lẽ đi ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Lãnh Nguyệt sau khi làm xong tất cả cho Hàn Tử Dạ thì cô bước vào phía sau bình phong thay đồ nam ra, mặc lại y phục nữ nhân.
Tuy nhiên, cô chỉ mặc mỗi lớp áo mỏng manh rồi leo lên giường nằm xuống bên cạnh Hàn Tử Dạ.
Cô xoay người nhẹ nhàng ôm lấy anh, rúc đầu vào ngực anh.
Cô thật sự đã từng mơ được làm như vậy không biết bao nhiêu lân.
Cuối cùng cũng có ngày này.
"Khiết Khiết, thật tốt vì có anh ở đây."
Mơ màng nói xong câu này rồi cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Hai giờ sau, Hàn Tử Dạ sao khi hết thuốc mê đã từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hắn đã cứng đờ người vì phát hiện có người đang nằm cạnh hắn còn đang nằm ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-dam-hoa-dao-quy-ve-mot-moi/217409/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.