Nghe vậy, cả hai người đều sắp khóc: "Căn bản là không thể thoát ra, vậy thì chúng ta thu thập nhiều mảnh ghép như vậy để làm gì chứ?"
"Phải đó, 'Bọn chúng' vốn không có ý định thả chúng ta đi!"
Ta lắc đầu: "Không, một hệ thống được thiết lập nghiêm ngặt và phức tạp như vậy, hẳn là tuyệt đối công bằng. Biết đâu, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Quả nhiên như ta dự đoán, Bùi Ngự tìm thấy ta ở hành lang, cũng chỉ nhẹ nhàng trách mắng một câu nghịch ngợm, chứ không hề trách phạt gì thêm.
Nhân cơ hội, ta lại đưa ra yêu cầu thứ hai: "Phu quân, ta muốn đến rừng trúc một chuyến, xin huynh trưởng chỉ dạy thêm về kỹ thuật vẽ tranh."
"Không cần hắn, ta dạy nàng."
Nghe vậy, ta ngồi xuống góc phòng, thở dài liên tục: "Ngay cả yêu cầu nhỏ này cũng không đồng ý, phu quân chắc chắn là không yêu ta."
Bùi Ngự nghe vậy, liền đặt bức tranh xuống: "Thế nào là yêu, thế nào là không yêu?"
Ta đáp lại đầy lý lẽ: "Nếu chàng đã yêu ta, sao có thể không yêu sự tự do của ta?"
Hắn rơi vào nghịch lý, nét mặt dưới lớp mạng che mặt lúc ẩn lúc hiện, ngay cả ánh nắng trong phòng cũng trở nên ảm đạm.
Thấy hắn vẫn không chịu đồng ý, ta im lặng ngồi xổm trong góc, vừa vẽ vòng tròn vừa thở dài thất vọng.
Mất khoảng một nén nhang, cuối cùng hắn cũng chịu mở lời, nhưng vẫn cứng nhắc yêu cầu ta phải quay lại trước khi trời tối.
Ta đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740159/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.