Thực ra, ta rất muốn biết, đi về phía vực sâu sẽ ra sao, đi về phía mặt hồ tĩnh lặng sẽ thế nào.
Nhưng chờ mãi, chẳng có ai bay lên phía vực sâu, mà ngược lại, từng người, từng người một cứ thế rơi xuống, như những bông tuyết xám xịt rơi xuống mặt nước.
Ngay dưới chân ta, có người đang dần dần chìm vào trong hồ.
Người nọ tóc vàng hoe, hốc mắt sâu hoắm... vậy mà lại là một người da trắng cao lớn.
Ngâm mình trong nước hồ, thân thể cường tráng của hắn co lại, làn da trần trụi dần dần hiện lên những vảy màu xanh đen, một con ngươi dần dần lồi ra trên đỉnh đầu... nhưng nét mặt hắn lại thư thái, dễ chịu, dường như không còn chút vướng bận.
Điều này khiến ta nhớ đến cảnh tượng làm lễ rửa tội cho trẻ sơ sinh trong Thiên Chúa giáo phương Tây.
Quy y.
Sau đó, ta ngẩng đầu nhìn lên vực sâu.
Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi khó diễn tả ập đến.
Ta bỗng nhiên hiểu ra, một khi trở về, thứ đang chờ đợi ta vẫn là trò chơi không lối thoát, là hóa đơn viện phí đắt đỏ, là sự trách móc của cha mẹ, là cuộc sống đau khổ giãy giụa cũng không thể thoát ra.
Bởi vậy, mặt hồ phẳng lặng dưới chân bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn.
Và ta cũng giống như vô số người mơ mơ màng màng xung quanh, dần dần rơi xuống hồ.
Ở một nơi khác, bên trong phủ đệ Tô gia.
Tô Chiêu Muội hiếm khi rời khỏi rừng trúc.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740157/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.