Để tìm kiếm ba mảnh ghép còn lại, ngày hôm sau, ta lại đề nghị với Bùi Ngự muốn một mình ra ngoài.
Đối phương không ngẩng đầu lên: "Không cần suốt ngày chạy ra ngoài, ở yên trong "nhà", chưa chắc đã là chuyện xấu."
Lời nói của hắn khiến ta phải suy nghĩ.
Ta xòe tay: "Nhưng suốt ngày ở nhà, quả thực rất nhàm chán."
Thấy ta từ chối, Bùi Ngự im lặng một lúc, rồi tung ra chiêu cuối cùng: "Thê chủ không nghe lời ta, chắc chắn là không yêu ta."
"Yêu chàng chứ, nhưng ta càng yêu tự do hơn."
"..."
Sau một hồi giằng co, cuối cùng hắn cũng đồng ý.
Chỉ là không hiểu sao, hắn lại cứ khăng khăng đòi đi cùng ta, thế là buổi trưa hôm đó, chúng ta cùng nhau ra khỏi Tô phủ.
Điều khiến ta ngạc nhiên là, trái ngược với Tô phủ, những ngôi miếu san sát ở khu Tây Thị lại không hề có hương khói.
Nơi đây vắng vẻ, tường đổ nát, một vị Bồ Tát trông giống như Tống Tử nương nương bị vứt chỏng chơ bên đường, ngoài thân thể còn nguyên vẹn, tứ chi gần như bị chia năm xẻ bảy.
Đi ngang qua miếu Nguyệt Lão, ta chỉ vào một tấm biển đồng lớn đối diện: "Chúng ta đến đó xem thử."
Một nén nhang sau, Bùi Ngự thấy ta đang lẩm bẩm trước tượng Thần Tài bị đổ, không nhịn được buông lời chế giễu: "Miếu Nguyệt Lão thì nàng xem như không thấy, miếu Thần Tài thì nàng quỳ lạy mãi không thôi?"
"Haiz."
Ta lắc đầu: "Có thứ có thể cầu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740153/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.