Sau khi quỷ hoa khôi rời đi, chúng ta phát hiện ra một con yêu quái hình dạng con cóc ở góc đại sảnh, nó đã c.h.ế.t cứng từ lâu.
Ta tháo khăn che mắt xuống, mới biết đó là ông chủ tiệm đang giả chết.
Nguy cơ được giải trừ, ông chủ tiệm tranh lập tức "tỉnh" lại, còn nhiệt tình bàn chuyện mua bán tranh với ta.
Nhân cơ hội này, ta kể cho hắn nghe sự thật về việc trộm tranh, thuận lợi hoàn thành lời hứa với Tô Chiêu Muội.
Sau đó, chúng ta rời khỏi tiệm tranh, trở về đường lớn.
Điều đáng mừng là cơn mưa nhãn cầu bên ngoài đã ngừng.
Điều đáng sợ là người bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời.
Trên đường trở về Tô phủ, sau khi sắp xếp xong cho hai người đồng đội, ta mời Bùi Ngự ra gốc cây quế lớn ngắm hoa.
Từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, dưới ánh trăng, hắn chắp tay đứng đó.
Cách một lớp khăn voan mỏng manh, ánh mắt chúng ta chạm nhau rồi lại nhanh chóng lảng tránh.
"Phu quân, xin lỗi chàng."
"Nàng nói xin lỗi chuyện gì?"
"Lúc đó ta còn trẻ, nông nổi, không biết trân trọng chàng."
"Chuyện cũ rồi."
"Nhưng chàng vẫn chưa tha thứ cho ta, phải không?"
Trong sự im lặng của hai người, ta dường như cảm nhận được sát khí ẩn hiện sau lớp khăn che mặt kia.
Đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới bóng tối của khăn che mặt, thấm đẫm vẻ u ám đến từ vực sâu, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên, như đang chế giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bon-dem/3740152/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.