Đám cưới tổ chức ở Bắc Kinh, vốn nghĩ là bạn học chưa chắc đã tới được đủ mặt, dè đâu nguyên đám Khả Tâm, San San, Băng Tinh, Ngũ Đức, Vương Thần đều lũ lượt đổ bộ tới Bắc Kinh trước thềm hôn lễ.
Buổi tối Liêu Tinh đến nơi, tôi tính mời cậu ấy bữa vịt nướng, cậu ấy nghĩ xong bảo: "Không ấy cứ ăn tôm hùm đất đi." "Cậu ở Úc chả phải ăn tôm hùm đất quanh năm suốt tháng à?"
"Làm sao so với tôm hùm đất của mình?"
"Cho nên cậu ăn tôm hùm đất quanh năm suốt tháng thật á?" "Bữa nào muốn là ăn." Được, đại gia đây rồi.
Thế là đại gia Úc đại lợi quanh năm ăn xả láng tôm hùm đất Úc giữa đêm cùng bọn tôi kéo ra Quỹ Nhai xử hết năm xô tôm hùm đất bản địa. Cả lũ ních đã đời, đến khi tàn tiệc Liêu Tinh đưa tôi về, thế mà vẫn nghe tiếng huýt sáo trêu.
Hai chúng tôi nhìn nhau cười cười, chẳng giải thích làm gì.
Tôi đã hết nổi đoá lên vì chuyện ấy, Liêu Tinh cũng không cần can tôi nữa.
Hồi còn bé, mỗi lần như thế, bao nhiêu nóng nảy, phiền não ngây ngô khó gọi tên sẽ ùa đến. Thế nhưng lúc này bọn tôi đã lớn, chỉ còn nhìn nhau cười, hùa vào cùng.
Ra khỏi cửa, đêm khuya ở Bắc Kinh rộn rã ánh đèn, Liêu Tinh cười bảo: "Hay nhỉ, cậu thấy thế không? Cái người ta thấy bên ngoài với cái bọn mình trải qua cứ như là hai thế giới khác hẳn."
Tôi ngây người.
Liền đó, tôi hiểu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muoi-bay-tuoi-ban-thich-ai/2551817/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.