Đêm mai chính là lúc Phong Ấn phải đi, Lôi Vận Trình và Án Kỳ ở phòng tự học trong thư viện làm bài, nhưng hôm nay, dù cố gắng đến mấy cô cũng học không vào. Án Kỳ ngồi đối diện với cô gọi cô vài tiếng để cô lấy lại tinh thần, cô ấy khẽ chớp hàng mi nhỏ nhắn hỏi Lôi Vận Trình một câu: “Cậu nhớ ai mà xuất thần dữ thế?” 
Lôi Vận Trình không có sức lực ghé lên bàn, đùa nghịch cây bút trong tay. “Ngày mai anh ấy đi rồi.” 
“Người đó trở về doanh trại sao?” Án Kỳ biết chuyện của Lôi Vận Trình, tuy rằng cô ấy cực kì không xem trọng đoạn tình cảm này, nhưng là chị em thân thiết với nhau, bất luận có tán thành hay không tán thành với người kia thì cũng muốn cùng chia sẻ cảm nhận trong lòng. Án Kỳ thấy tâm trạng của cô không được tốt, đành phải cúi đầu cắn bút đọc sách. Nhưng một lát sau, cô ấy lại ngẩng đầu, dáng vẻ có chút dè dặt. “Trình Trình, tớ đã nói với người nhà là muốn thi vào đại học cảnh sát.” 
“Thi.” Lôi Vận Trình vốn dĩ không để ý đến lời nói của cô ấy, nhưng sau đó lại ngẩng đầu trừng mắt nhìn Án Kỳ. “Đừng nói với tớ là cậu vì đồng chí Lôi Dật Thành nha.” 
Hai gò má của Án Kỳ ửng đỏ, “Không được à? Cậu có thể vì đàn ông đi làm phi công, tớ thi cảnh sát thì làm sao?” 
“Án Kỳ…” Lôi Vận Trình nhíu mày, “Đàn ông tốt nhiều như vậy, xem trọng anh ấy thế làm gì, hơn nữa anh ấy là đàn ông tốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/94646/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.