Càng không chiếm được thì càng muốn, có lẽ đó là bệnh chung của đàn ông, Lục Tự cũng không ngoại lệ. Lôi Vận Trình đã sớm đoán được từ trước, dù sao người trong lòng cô nhóc đó cũng là Phong Ấn. Nhưng cự tuyệt triệt để như thế thì đúng là ngoài dự đoán của Lục Tự. 
Gần đây, đủ loại các cuộc thi trắc nghiệm lớn nhỏ, thân là lớp trưởng, đôi lúc sau khi tan học Lôi Vận Trình phải ở lại để thầy cô triển khai công việc. Lúc bước ra khỏi trường học thì sắc trời đã rất trễ, trong không khí âm thầm mang theo sự oi bức khó chịu, từ phương xa đang truyền đến những tiếng sấm cho thấy trời sắp sửa mưa to. Vừa rồi, lúc cô gần đi, thầy chủ nhiệm lớp đã cố ý đến tìm cô nói chuyện một lúc, nếu không cô đã về lâu rồi. 
Một chiếc xe màu đen đang chạy theo ở phía sau cô, Lôi Vận Trình vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy, chỉ là cô không quan tâm đến sự tồn tại của nó. Thời tiết chết tiệt và việc giáo viên chủ nhiệm giữ cô lại đã vô tình khiến tâm tư của cô như sắp bị nổ tung. Lục Tự ngồi trên xe tiếp tục lái điều khiển xe chạy chậm, ánh mắt anh ta cứ nhìn về phía cô, cô đi anh ta cũng đi, cô dừng anh ta cũng dừng. Hễ là những người qua đường đều không khó phát hiện anh ta đang đi theo ai, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lại trên người Lôi Vận Trình càng lúc càng nhiều, cuối cùng khiến cô không thể nhịn được nữa. 
Đột nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-tieu-da-dinh/94645/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.