Tả Hiểu Tình có chút chột dạ, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Người giả vờ giả vịt là cô ấy chứ! Lại còn quay ra cắn ngược tôi sao? Cô đừng có ở chỗ này ba hoa chích chòe nữa, nhanh chóng giao sợi dây chuyền ra, xin lỗi Ngô tiểu thư đi!" Lạc Thần Hi không có để ý đến cô ta, mà quay sang Thịnh Dục. Giọng thành khẩn nói: "Thịnh tổng, tôi thực sự không cầm sợi dây chuyền kim cương của Ngô Linh San. Tôi nghĩ trong phòng triển lãm này sẽ có camera giám sát mà đúng không? Không bằng xem camera giám sát một chút đi, có thể trả lại thanh danh trong sạch cho tôi." Thịnh Dục cũng có ý định này từ sớm, lập tức gật đầu, dặn dò nhân viên bên cạnh mình đến phòng camera lấy video. Ngô Linh San cũng gật đầu đi theo, "Xem ra em vì gấp gáp mà hồ đồ rồi, khong sai, nhìn camera giám sát sẽ biết cuối cùng ai lấy, chúng ta cũng không thể oan uổng cho người khác được!" Lạc Thần Hi liếc nhìn cô tay, hơi nhướng mày. Loading... Ngô Linh San cũng ủng hộ xem camera giám sát sao? Cô ta muốn vu oan giá họa cho mình, không phải nên phản đối xem camera giám sát hay sao? Lẽ nào có âm mưu gì sao? Rất nhanh, video giám sát đã được đưa đến. Thịnh Dục ở trước mặt mọi người, sử dụng Laptop bật lên video trong khoảng thời gian gần nhất. Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm màn hình một lúc, cuối cùng cũng rõ ràng, tại sao vì sao Ngô Linh San lại có biểu hiện như vậy. Cái vị trí đặt bộ trang phục dạ hội kia, vừa đúng lúc có một mảnh vải che khuất, máy thu hình không có cách này thu được hình ảnh trực tiếp của sợi dây chuyền kia. Nhưng nhìn theo góc của camera giám sát, thì ngoại trừ Ngô Linh San thu dọn quần áo ở bên ngoài, thì chỉ có Lạc Thần Hi đứng đó khi giám khảo đưa ra lời bình luận, bên cạnh bộ trang phục đó, còn những người dự thi khác không hề đến gần. Video còn chưa kết thúc, thì phòng triển lãm đã ồn như ong vỡ tổ rồi. "Chứng cứ đã có ở đây rồi, sợi dây chuyền là do Thần Tinh trộm!" "Không nghĩ đến, nhà thiết kế thiên tài như thế, lại là tên trộm, thực sự là đồ thối nát mà!" "Thiên tài thì thế nào chứ? Nhân phẩm thấp kém như thế, cho dù là thiên tài cũng chỉ là tên xấu xa mà thôi, chẳng trách bị học viện hoàng gia nghệ thuật đuổi học, nói không chừng cũng vì nguyên nhân này đấy!" Ánh mắt của mọi người tràn ngập sự xem thường. Vẻ mặt của Thịnh Dục nghiêm túc, môi mỏng mím lại, "Thần Tinh, có muốn nói gì không." Lạc Thần Hi ngẩn người. Cô còn tưởng, Thịnh Dục từ trước đến giờ chán ghét cô, nên khi nhìn thấy video giám sát thì nhất định coi cô là kẻ trộm, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Cô lấy lại bình tĩnh, thản nhiên giải thích: "Thịnh tổng, tôi chỉ có thể nói, sợi dây chuyền này không phải tôi trộm. Hơn nữa, cái video giám sát này cũng không có bằng chứng trực tiếp, chứng minh tôi trộm mà." "Bây giờ bằng chứng cao như núi rồi, cô còn biện hộ hay sao hả? Da mặt cô cũng quá dày rồi đấy nhé?" Tả Hiểu Tình nhảy ra nói. Ngô Linh San hoàn toàn lộ ra vẻ thương tâm, "Thần Tinh tiểu thư, cô… tại sao cô lại làm như vậy chứ? Cô có thiên phú như vậy, tương lai rộng mở, sau này nhất định kiếm được tiền mua thứ mà mình yêu thích mà, tại sao lại phải đi trộm cơ chứ?" Lạc Thần Hi liếc nhìn cô ta, cười cực kỳ dịu dàng,"Không sai, tôi có thiên phú, tương lai rộng mở, cho nên mới có người ghen tỵ tôi, nhất định phải giội nước bẩn lên người của tôi, quy chụp cho tôi tội danh phẩm hạnh thấp kém, để tôi không có tư cách tham gia vòng chung kết của giải thi đấu Hoa Phong. Ngô tiểu thư à, tôi nói có đúng hay không vậy?" Ngô Linh San không nghĩ đến, Lạc Thần Hi không chỉ có không có bối rối, mà trái lại còn rất bình tĩnh nói thẳng ra mục đích của cô ta. Vì thế trong nháy mắt, cô ta suýt chút nữa không được duy trì được vẻ mặt điềm đạm đáng yêu luôn. Vẻ mặt trở nên hơi dữ tợn, "Cô... Cô nói cái gì chứ hả?" Lạc Thần Hi nói: "Vừa nãy mọi người đều nhìn thấy camera giám sát, đúng thực tôi đúng ở bên cạnh bộ trang phục đó, người qua người lại không ngừng mà, Ngô đại tiểu thư không phải cũng bước qua hay sao? Hơn nữa, cô ta còn ở lại trong tấm vải kia lâu như vậy nữa." Ngô Linh San tỉnh táo lại, dụi dụi mắt, diễn tiế[. "Thần Tinh, cô có ý gì hả? Cô... Dù cô muốn biện hộ chống chế thế nào, thì cũng không nên nói xấu tôi như thế chứ?" Viền mắt của cô ta hồng hồng, lập tức hiện lên bộ dáng muốn khóc, khiến không ít người đồng tình, bắt đầu chỉ trích Lạc Thần Hi. "Tôi nói tôi không trộm, cô nói nói tôi không thể nói xấu cô, nếu cả hai đều không nhận,..thì chỉ còn cách tiếp theo mà thôi." Khóe miệng của Lạc Thần Hi nhếch lên. Ngô Linh San thấy cô nở nụ cười như thế, đột nhiên cảm giác thấy có chút hoảng rồi. Bây giờ cũng đã như vậy rồi, cái con nhóc chết tiệt này còn có cách trở mình hay sao? ------oOo------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]