"Cái gì chứ?!"
Trong phòng triển lãm ngay lập tức rối loạn lên.
"Sân khấu số 1, không phải là sân khấu của Ngô Linh San hay sao?"
"Nghe nói lần này Ngô Linh San phối hợp trang sức, đều là châu báu
thuộc các nhãn hiệu lớn xa xỉ, mỗi một món đều là thật đấy, quý giá đến
mức hù chết người luôn!"
"Thần Tinh trộm sợi dây chuyền kim cương của Ngô tiểu thư sao?
Không thể nào đâu?"
"Không biết, nhưng chuyện như thế này, thì sao có thể nói chơi được
chứ?"
Thịnh Dục hoàn toàn không nghĩ đến chuyện, Tả Hiểu Tình lên án Lạc
Thần Hi trộm đồ.
Sửng sốt một chút, mới nhướn mày nói: "Cô nói Thần Tinh trộm sợi dây
chuyền kim cương kia, cô xác định không nhìn nhầm chứ?"
"Đúng đấy, cô xác định chứ? Tôi cũng không chú ý đã có người tới gần
Loading...
sân khấu của tôi đâu." Ngô Linh San đúng lúc đi đến, vẻ mặt kinh ngạc.
Tả Hiểu Tình dậm chân khoa trương, "Ngô tiểu thư, cô... Ai, cô cũng quá
sơ ý rồi, không tin cô đi nhìn qua một chút, dây chuyền của cô đã mất rồi
đấy!"
Mặt của Ngô Linh San vẫn rất mơ hồ, đi vào sân khấu số 1.
Tất cả mọi người đều đi phía sau lưng cô ta.
Khi Ngô Linh San đến gần sân khấu, thì các con mắt đều nhìn chăm chú,
bộ dáng sợ hãi hết hồn, chạy đến sân khấu, dừng lại trước một bộ trang
phục.
"Ngô tiểu thư, rốt cuộc thì tình huống thế nào vậy? Có phải là thật hay
không làm mất đồ?" Công nhân viên chạy tới hỏi.
Sắc mặt của Ngô Linh San trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/1750184/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.