Cùng lúc đó, một mình Mục Vỹ vừa chống chọi với lưỡi đao không gian, vừa liên tục né các vòng xoáy không gian xuất hiện.
“Thiệt tình! Sao đường về nhà gian truân thế? Đã có lưỡi đao không gian rồi, giờ còn thêm cả đống vòng xoáy không gian nữa, định chơi ta chắc?”
Mục Vỹ vừa thầm chửi mắng, vừa không ngừng tiến lên phía trước.
Giờ hắn không thể dựa vào ai được nữa, tự thân vận động thôi!
Vất vả lặn lội bao xa chỉ còn một chút nữa thôi, hắn không muốn bị kẹt lại ở đây.
“Mục Vỹ, ngươi không thấy rất kỳ lạ sao?”, giọng nói của Quy Nhất vang lên.
“Có chứ, tại sao lại xuất hiện vòng xoáy không gian ở đây? Tuy chúng rất nhỏ thôi, nhưng lẽ ra không nên có mới phải!”, Mục Vỹ ảo não nói: “Ngày xưa, ta chỉ gặp chúng khi còn ở đại thế giới Vạn Thiên thôi”.
“Không không, ta không hỏi chuyện đó. Ý của ta là ngươi không thấy quỹ đạo xuất hiện của dòng chảy lưỡi đao không gian và vòng xoáy không gian rất lạ à? Ta đoán chắc chắn phía trước có dị bảo đấy”.
Dị bảo?
Mục Vỹ như muốn hộc máu.
“Nơi này có dị bảo ư? Dị bảo gì?”, Mục Vỹ chán nản nói: “Lẽ nào là lưỡi đao không gian?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683544/chuong-1459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.