“Người của tộc Hoả Minh!”
Mục Vỹ cũng nghiêm mặt nói.
Thật ra, ngay khi Mục Vỹ nhìn thấy người của tộc Hoả Minh thì hắn đã biết các tiểu thế giới khó mà tránh khỏi một kiếp nạn rồi.
Ban đầu, Vô Cực Ngạo Thiên còn nghi ngờ Mục Vỹ nhìn nhầm, song khi thấy hắn hiểu biết về đại nạn của nhiều năm về trước như vậy, ông ta không hỏi gì nữa.
“Thế là xong đời!”
Một trưởng lão của Vô Cực Hoá Thiên Cung chợt nói: “Đệ tử của chúng ta vẫn còn ở bên trong, ngoài ra còn có gần hai chục nghìn người ở bên trong nữa”.
Nghe thấy thế, các vị thủ lĩnh ở đây đều lập tức phản ứng lại.
Rầm…
Đúng lúc này, lại có một tiếng động mạnh vang lên, có một người lao ra từ phong ấn.
“Luân Nhiên!”
“Phụ thân!”
Lúc này, trông Luân Nhiên vô cùng bết bát, y phục tả tơi, khí tức mỏng manh, mặt mày thì tái nhợt.
“Ngoan, con ngoan, con trở ra là tốt rồi!”
Luân Động Thương nhìn thấy Luân Nhiên xuất hiện thì nhẹ bẫng cả người.
“Ơ, đại ca con đâu? Vô Thường đâu?”
“Đại ca… mất rồi ạ!”,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683520/chuong-1435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.