“Đệ tử ngoan, sư phụ để con chịu khổ rồi!”
Mục Vỹ gật đầu, sau đó cố gắng bình ổn lại tâm trạng rồi cười nói: “Đệ tử ngoan, cố chịu thêm một lúc nữa, sư phụ sẽ cứu con xuống, tiện thế xử lý mấy kẻ dám hại con”.
“Vâng!”
Diệu Tiên Ngữ tái mét mặt, giọng nói cũng vô lực.
Sư phụ?
Đệ tử?
Hạt Hạc, Tất Kiếm và Nghiêm Khoan đều ngơ ngác đến thất thần.
Diệu Tiên Ngữ là một trong hai bông hoa được bao bọc nhất ở tiểu thế giới Thiên Bảo, sao tự nhiên lại có một sư phụ trẻ thế này?
“Tiểu tử thối kia, chúng ta không cần biết ngươi là ai, nhưng nếu dám phá hỏng chuyện lớn của Ngũ Độc Môn ta thì ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu”.
Hạt Hạc lạnh giọng nói.
“Không chịu trách nhiệm nổi?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ta có bảo mình sẽ chịu trách nhiệm đâu?”
“Mỗi trận pháp cỏn con này mà cũng đòi giam giữ đồ đệ bảo bối của ta, ba ngươi mới đang chán sống đấy”.
Mục Vỹ hừ một tiếng rồi lách người, ngay sau đó đã xuất hiện ở phía sau ba người đó.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đập cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683480/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.