Trong số những người đang đi qua đi lại ở bên dưới, có một người đàn ông thấp bé mặc áo bào màu đen cười nói.
“Thực lực của hai tỷ muội ở tiểu thế giới Thiên Bảo không thấp, hơn nữa họ còn có nhiều thiên tài địa bảo trên người, cho nên chắc chỉ có Luân Vô Thường và Minh Nguyệt Tâm mới bắt được họ thôi”.
Nghiêm Khoan có dáng người cao lớn, đôi mắt híp, cùng chiếc mũi cao thẳng và khuôn miệng rộng lên tiếng một cách thận trọng.
Bất kể ai, chỉ cần nhìn thấy gã một cái sẽ có ấn tượng mạnh ngay.
Nhưng không phải ấn tưởng vì vẻ đẹp trai mà là sự xấu xí.
Một sự xấu ma chê quỷ hờn khiến không ai có thể quên được.
“Tất Kiếm, ngươi có chắc trận pháp của mình không có vấn đề gì chứ?”, Nghiêm Khoan ngoảnh lại nhìn người đàn ông lọt thỏm trong chiếc áo choàng màu đen rồi hỏi.
“Yên tâm đi!”
Chất giọng khàn khàn của hắn ta khiến ai nghe cũng thấy khó chịu.
“Ta chắc chắn không có vấn đề gì đâu”.
Tất Kiếm cười lớn nói: “Nhưng lũ vô dụng kia có mỗi Diệu Linh Ngọc mà cũng không đuổi kịp, nếu không Hạt Hạc đã có thể nếm thử mùi vị của cả hai tỷ muội này rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683479/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.