Nếu Minh Nguyệt Tâm biết được suy nghĩ hiện tại của Mục Vỹ thì chắc cô ấy sẽ tức nổ phổi mất.
“Ngươi tránh xa ta ra!”
Minh Nguyệt Tâm không thể nhịn được nữa nên quát lớn.
“Ta có muốn đâu. Này cô, bây giờ cả hai chúng ta đều đang bị trói ở đây đó!”, Mục Vỹ chán nản nói.
Hắn nào biết mình lại rơi xuống hồ nước lạnh băng này, sau đó lại gặp Minh Nguyệt Tâm và tưởng cô ấy là thân cây rồi… đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Nhưng rõ ràng Minh Nguyệt Tâm không có kinh nghiệm trong chuyện nam nữ, khi bị Mục Vỹ áp sát vào người, cô ây tỏ rõ vẻ thẹn thùng bất an vì đang không mặc đồ, cho nên cứ liên tục ngọ nguậy, không chịu đứng im.
Cô ấy đứng yên thì không sao, chứ cử động một cái là Mục Vỹ xong đời ngay.
Hai người dựa sát vào nhau thế này mà Mục Vỹ không may mảy có phản ứng gì mới là lạ đấy.
“Ngươi…”
Minh Nguyệt Tâm lập tức đỏ bừng mặt nhìn Mục Vỹ, sắc đỏ đã lan xuống tận cổ.
“Chuyện này không thể trách ta được, cô đứng im đi được không? Cô cứ ngọ nguậy thế này thì sao mà ta kiềm chế được”, Mục Vỹ ảo não nói: “Hơn nữa, tốt xấu gì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683464/chuong-1379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.