Bấy giờ, Mục Vỹ mới quan sát xung quanh.
Hắn chỉ thấy một mặt nước mênh mông, hơi nước mờ ảo, nước trong hồ thì trong suốt, nhưng hơi lạnh thì phủ kín cả hồ.
Hồ gì mà lớn thế nhỉ?
Mục Vỹ mù mờ.
Nhìn từ bên ngoài, cả Không Sơn cũng không lớn bằng một phần mười của hồ nước này, rốt cuộc nó ở đâu ra?
Nhưng giờ hắn không có thời gian để ngẫm nghĩ về chuyện này, vì phía trên đang có một đại mỹ nữ sống sờ sờ, có vẻ cô ấy không chỉ đơn giản là đang tắm rửa ở đây.
“Cô có thể đáp xuống rồi mặc đồ vào đi được không?”, Mục Vỹ chán nản nói: “Cứ trần như nhộng rồi bay lơ lửng như thế thì đúng là đẹp thật, nhưng thứ lỗi ta không có hứng thú gì với cô cả”.
“Ngươi…”
Minh Nguyệt Tâm như muốn phát điên, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Lồng ngực cô ấy nhấp nhô càng khiến Mục Vỹ sững người hơn.
“Tên khốn, còn dám nhìn nữa?”
“Cô đừng nóng, trông cô tức giận chưa kìa, có gì thì từ từ nói, có phải ta cố ý nắm trúng…”
“Im miệng ngay!”
“Rồi rồi, ta im!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683463/chuong-1378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.